
Hoa khôi báo chí khoe được tiêm vắc xin nhờ "ông ngoại".
Bộ Y tế nói rõ, trong tình hình dịch Covid-19 có số ca mắc tăng nhanh, Bộ Y tế ưu tiên cấp vắc xin cho các địa phương có diễn biến dịch phức tạp và tiêm cho các đối tượng ưu tiên.
Tuy nhiên hiện tốc độ tiêm vẫn còn chậm, vì vậy Bộ yêu cầu các tỉnh, thành phố đẩy nhanh tốc độ tiêm chủng. Đến nay cả nước mới tiêm được hơn 4,3 triệu liều.
Các địa phương phải lập kế hoạch buổi tiêm chủng phù hợp, thông báo cho các đối tượng đến tiêm vắc xin Covid-19 theo các khung giờ khác nhau để tránh tập trung đông người, phân luồng và hướng dẫn cho người đến tiêm; khám sàng lọc trước tiêm để đảm bảo an toàn.
Trong những ngày qua, các phương tiện truyền thông đăng tải nhiều trường hợp là các Hoa hậu, Á hậu, Hoa khôi… không thuộc đối tượng ưu tiên tiêm vắc xin Covid-19 song vẫn được chích ngừa. Trong số này có trường hợp Á khôi báo chí V.P.A. tiêm tại Bệnh viện Hữu Nghị và 1 trường hợp là Á hậu doanh nhân quốc tế, tiêm tại Bệnh viện Xanh Pôn.
Liên quan đến sự việc "không cần đăng ký" vẫn được tiêm vắc xin Covid-19, Thủ tướng đã yêu cầu các cơ quan chức năng vào cuộc rà soát, kiểm tra để chấn chỉnh, xử lý theo quy định, không để tái diễn.
>> Xem các tin tức về vắc xin Covid-19 mới nhất.
Thúy Hạnh
Thanh tra Bộ Y tế đề nghị Thanh tra Bộ TT&TT xem xét xử lý trường hợp Hoa khôi báo chí V.P.A do đăng tin sai sự thật.
" alt=""/>Bệnh viện Hữu Nghị kỷ luật nhân viên vụ tiêm vắc xin CovidKhông phản đối sao được khi ở nhà không ít học sinh mê mải smartphone, lơ là học hành (kể cả không ít người lớn ngồi đâu cũng thấy cắm mặt vào chiếc điện thoại).
Ở lớp, chiếc điện thoại học trò đã làm lao tâm khổ tứ cho không ít thầy cô, nhà trường. Thầy cô đang say sưa giảng, bỗng chuông điện thoại reo; lớp đang làm bài, vài học sinh bấm điện thoại nhắn tin; giờ kiểm tra, học sinh mở tài liệu "mạng". Không bực mới lạ!
Nhưng ham điện thoại mà quên cả học hành chỉ là than phiền của phụ huynh, không thấy có điều tra, thống kê nào cho thấy học lực học sinh thụt lùi vì chiếc điện thoại. Mà ngược lại, tôi thấy chúng khôn ngoan, thông minh, tiến bộ hơn.
Tôi có đứa cháu mới học lớp 5. Một lần ở nhà, cùng bạn cãi nhau nghĩa của cụm từ "vị thành niên", "trưởng thành" trong sách khoa học lớp 5. Không thống nhất được, chúng sử dụng điện thoại, tìm ông "Gu-gồ". Bà ngoại ngồi theo dõi tâm phục, khẩu phục. Ngày xưa bà phải mất vài hôm, rồi tìm đến thầy cô.
Cái lợi của việc sử dụng điện thoại thông minh một cách đúng cách là góp phần nâng cao chất lượng học tập, giúp các em xử trí nhanh nhẹn, thông minh hơn, có nguồn học liệu phong phú, kịp thời hơn.
Hãy xem smartphone như 1 quyển sách
Vậy có quản lí được việc sử dụng điện thoại của học sinh ở trên lớp không? Tôi nghĩ hoàn toàn được, vấn đề là cách quản lí. Hãy xem chiếc điện thoại như một quyển sách.
Hiện tại, học sinh đến lớp, trong giờ học, nhất cử nhất động đều theo lời thầy. Thầy bảo cả lớp gấp sách vở lại, kiểm tra bài cũ, học sinh răm rắp. Đến bài mới, thầy lệnh cả lớp mở sách trang..., bài..., cả lớp sột soạt mở sách. Thầy giảng, học sinh lắng nghe, vừa theo dõi sách. Tùy tình huống, giáo viên đều có cách xử lý.
Quản lí điện thoại học sinh cũng thế thôi
Đầu giờ học, giáo viên yêu cầu học sinh cất điện thoại vào cặp, tắt chuông, giao nhiệm vụ cho lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, tổ phó kiểm tra, thầy cô kiểm tra bao quát.
Lúc cần, thầy yêu cầu mở điện thoại, địa chỉ, đường link..., thầy trò cùng tương tác, tìm kiếm, tra cứu theo hướng dẫn của thầy. Khi dùng xong lại cất vào cặp. Giờ kiểm tra, các thầy cô yêu cầu các em cất điện thoại. Cũng có thể cho sử dụng đối với đề mở, giúp các em kỉ năng tự tìm tòi, giải quyết vấn đề.
Không có sự cho phép của thầy thì tất cả điện thoại phải nằm yên trong cặp.
Trong Thông tư 32/2020/TT-BGDĐT cũng đã ghi rõ học sinh được sử dụng điện thoại đi động và các thiết bị khác chỉ khi phục vụ cho việc học tập và được giáo viên cho phép.
Tất nhiên cũng có em lén lút trái lệnh như một lẽ thường tình, giáo viên cần nghiệp vụ sư phạm, giải quyết tình huống sư phạm như vốn có của nghề giáo.
Trương Như Đệ (giáo viên nghỉ hưu, Gia Lai)
Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả
“Chúng tôi luôn khuyến khích phụ huynh trang bị cho con em mình smartphone nhằm phục vụ việc học. Kể từ năm 2017 đến nay, chưa thấy học sinh nào hư hỏng vì dùng điện thoại cả” - một hiệu trưởng ở Lào Cai chia sẻ.
" alt=""/>Quản học sinh dùng điện thoại: Tùy tình huống, đều có cách xử lýỞ nhà, tôi cứ giật gấu vá vai, vay chỗ nọ trả chỗ kia để được yên thân. Trong lúc cùng cực như thế, tôi lên mạng xã hội và tình cờ gặp lại người bạn cấp 2 đang sống ở Pháp. Thấy tôi khổ sở, bạn thương tình cho vay tiền và thường xuyên liên lạc động viên. Cứ thế, chúng tôi chuyện trò và có tình cảm với nhau lúc nào không hay.
Hôm bạn về nước, chúng tôi tổ chức họp lớp. Cuối buổi gặp đó, do có chút men trong người nên hai chúng tôi đã không làm chủ được mình, cùng nhau đi nhà nghỉ.
Đêm khuya về nhà, tôi phát hiện bố mẹ chồng đã đến thay khóa cửa. Họ còn để lại lời nhắn, nói rằng đã biết chuyện ngoại tìnhcủa tôi nên muốn tôi tự giác đi khỏi nơi này, không được gặp các con. Tôi hoảng vô cùng, nước mắt trào ra, chân tay run lẩy bẩy. Tôi vội lao đến nhà bố mẹ chồng để xin lỗi và đòi lại con.
Thế nhưng, bố mẹ chồng không cho gặp. Hai cô em chồng thì ngăn tôi ở cổng, mắng té tát vào mặt, bảo tôi không xứng đáng làm mẹ, không xứng đáng là dâu con trong gia đình họ nữa.
Bị chia cắt tình mẫu tử, đêm đó, tôi chẳng thèm phá cửa để vào nhà, cứ đi lang thang như người mất hồn. Mẹ đẻ gọi điện, tôi mới òa lên khóc. Tôi đã sai rồi, nhưng tôi không thể sống thiếu con. Chúng là sinh mạng của tôi. Không có con, tôi không còn thiết sống trên cõi đời này nữa.
Mẹ đẻ mắng tôi không được nghĩ quẩn, sai đâu sửa đấy, đừng làm chuyện dại dột để rồi không còn cơ hội sửa chữa sai lầm khiến các con đã khổ càng thêm khổ.
Một tuần sau, theo yêu cầu của hai bên gia đình, chồng tôi có mặt ở nhà. Thế nhưng, anh không nói không rằng, chỉ ngồi nhìn xa xăm, vô cảm. Tôi cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì với anh. Có lẽ nỗi đau mà chúng tôi gây ra với nhau đã đủ lớn để tạo nên một khoảng vô tận, khiến hai đứa không thể mở lời.
Cuối cùng, tôi đặt trước anh tờ đơn ly hôn, nói một lời xin lỗi, mong anh để tôi nuôi con. Bố mẹ chồng thấy vậy thì phản ứng gay gắt. Nhưng anh đã cầm bút ký vào tờ đơn và đồng ý với đề nghị của tôi.
Anh bảo tôi hãy đi nhanh trước khi anh đổi ý. Vì thế, tôi vội đón con, nhặt một ít đồ dùng cá nhân rồi lao ra khỏi cửa. Hôm ấy trời mưa to, nước mưa và nước mắt hòa vào với nhau mặn chát...
Cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của tôi như vậy là kết thúc. Nhưng gần đây, anh tìm gặp tôi, muốn hai đứa hàn gắn.
Anh nói, trong cuộc hôn nhân này, người làm sai là tôi và anh nhưng người chịu hậu quả lại là những đứa trẻ. Vì vậy, anh muốn cả tôi và anh cùng sửa chữa sai lầm, cho nhau cơ hội để các con có một gia đình trọn vẹn.
Cuộc nói chuyện chưa kết thúc thì các con tôi đi chơi về. Thấy bố, chúng nhào vào lòng, ôm chặt. Cảnh tượng ấy khiến tôi đau nhói ở tim. Tôi không biết mình nên quyết định thế nào?
Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Độc giả giấu tên