Cha làm hồ mẹ bán nước mía, kiệt quệ vì con ung thư
2025-03-26 02:34:16 Nguồn:NEWS Tác Giả:Thời sự View:126lượt xem
- “Không đi làm được việc vì phải chăm con ở bệnh viện suốt. Một tháng về mấy ngày,àmhồmẹbánnướcmíakiệtquệvìconungthưlê phương anh không biết làm việc gì, tôi vay tiền mua chiếc xe nước mía bán kiếm dăm chục để lo cho con. Một mình chồng làm hồ cả tháng cũng không đủ tiêu. Con bệnh triền miên hết tiền, thiếu nợ, tiền thuốc trong thuốc ngoài danh mục biết lấy đâu mà mua”, chị Nguyễn Thị Thúy Hằng nói.
Thương cậu sinh viên vừa học vừa làm không có tiền chữa bệnh
Hành trình trong Xứ sở Miên Mankhông phải là để lớn lên mà là tìm cách để bé lại. Bé lại ở đây không phải nói về tuổi tác hay hình dáng mà là sự ngây thơ trong sáng của mỗi chúng ta.
Hoá ra khi ta lớn lên, nó vẫn ở đó chứ không hề mất đi. Có chăng là những quên lãng khiến cuộc đời ta trở nên khô cằn rồi chính ta lại tự đặt cho sự khô cằn đó bằng một cái tên mỹ miều hơn là "trưởng thành".
Độc giả nhí có thể sẽ hiểu được một chuyến phiêu lưu đầy màu sắc của những nhân vật đáng yêu nhưng người lớn lại sẽ có thêm một chuyến phiêu lưu đầy ẩn ý trong tâm thức.
Mong rằng những ai đang đọc Xứ sở Miên Mansẽ có một chuyến du hành thật thú vị.
So với trưởng thành, chất lượng cuộc sống quan trọng hơn
- Xuyên suốt tác phẩm này là một vùng đất tưởng tượng của Mì Gói, nhưng đồng thời nhân vật bố Thảo luôn tự cho rằng mọi thứ chỉ là mơ. Theo anh, mơ và tưởng tượng thì có gì khác nhau?
- Với cái đầu của một đứa trẻ như Mì Gói, trí tưởng tượng sẽ thành hiện thực nếu chúng ta có niềm tin. Niềm tin càng lớn thì mọi thứ tưởng chừng như phi logic sẽ trở nên logic.
Chúng ta có thể thấy được điều đó khi trẻ em chơi với nhau. Chúng có thể lấy chăn làm áo choàng, lấy chổi làm thanh gươm, gầm giường làm căn hầm trú ẩn và thực sự trẻ con rất tin vào điều đó.
Còn người lớn chúng ta thì sao? Tuy có nhà, có xe, có sự nghiệp, có những mối quan hệ nhưng đều mong mỏi và mơ ước về một điều tốt đẹp hơn mà không nghĩ rằng những điều quen thuộc vốn dĩ đã là thứ tốt đẹp nhất rồi.
- Thông qua cuốn sách này, anh muốn gửi gắm thông điệp gì về hành trình trưởng thành?
- Trẻ em cuối cùng đều sẽ phải lớn lên, không ai mãi là Peter Pan ở xứ sở Neverland được. Nhưng có nhiều cách để trưởng thành. Chúng ta thường được dạy rằng trưởng thành là phải thực tế nhưng chẳng ai định nghĩa được "thực tế" là như thế nào.
Với tôi, trưởng thành hay không không quan trọng bằng chất lượng của cuộc sống. Ai cũng muốn mình sẽ trở nên hạnh phúc.
Xứ sở Miên Manbàn khá nhiều về trưởng thành nhưng cái cốt lõi vẫn là hành trình đi tìm hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng mỗi người sẽ có một hành trình đi tìm hạnh phúc rất riêng và độc bản, cuốn sách này chỉ là một trong nhiều cách như vậy.
Cuốn sách Xứ sở Miên Mancó nhiều tranh minh họa của họa sĩ Nguyễn Thành Vũ (Vũ Mini).
- Anh thấy mình là ai trong số các nhân vật ở cuốn sách này, bố Thảo, Ngòi Hết Mực hay một người bạn ở xứ sở Miên Man?
- Tất cả nhân vật trong cuốn sách này đều là một phần tính cách của tôi. Mỗi một con người đều có nhiều nhân cách khác nhau, tôi tin là vậy. Có chăng là do trong quá trình lớn lên, chúng ta được uốn nắn thành một khuôn mẫu hợp thời đại nhất. Nhưng tâm hồn mỗi chúng ta là một nghệ sĩ.
Hãy thử một ngày cho phép mình bé lại và làm những việc ngốc nghếch, thậm chí là hết lòng với một nỗi buồn mà chúng ta đã tự ôm ấp nó quá lâu để rồi chai sạn lúc nào không hay.
Hãy thử khóc như một đứa trẻ bởi vì những giọt nước mắt phải chảy ra khi tâm trí chúng ta cần được chữa lành.
Ca sĩ Jun Phạm, tên thật là Phạm Duy Thuận, sinh năm 1989 tại TP.HCM. Bên cạnh vai trò nghệ sĩ, Jun Phạm còn được biết đến là tác giả của nhiều cuốn sách Nếu như không thể nói nếu như(2013), Có ai giữ giùm những lãng quên(2014), Thức dậy anh vẫn là mơ(2016), Xứ sở Miên Man(2023).
" alt=""/>Jun Phạm: 'Tâm hồn mỗi chúng ta là một nghệ sĩ'