Anh Nguyễn Văn Thắng (Hoàng Mai, Hà Nội) cho biết, mấy ngày gần đây anh đang tìm thuê một chiếc xe 7 chỗ tự lái để về Nghệ An trong 3 ngày Tết nhưng vẫn chưa tìm được chỗ thuê như ý.
“Nơi có xe thì giá thuê lại quá cao, chỗ giá hợp lý thì hết xe hoặc rất nhiều yêu cầu về thủ tục, giấy tờ và bắt đặt cọc tiền nhiều”, anh Thắng than vãn.
Cùng chung cảnh như anh Thắng, nhiều người cho biết, mặc dù còn hơn 20 ngày nữa mới tới Tết nhưng hiện đã khó tìm được xe phù hợp để thuê tự lái.
Thời điểm Tết Âm lịch năm nay, người đi làm được nghỉ tới 9 ngày nên nhiều gia đình có kế hoạch về quê hoặc đi du lịch. Do đó, nhu cầu xe nhỏ 4 - 7 chỗ dành cho gia đình sử dụng tăng cao, tại nhiều đơn vị cho thuê xe, lượng đầu xe dành riêng cho dịch vụ tự lái gần như đã trong tình trạng "kín sổ" và "đợi chốt".
“Ngoài nhu cầu chạy khách hợp đồng, năm nay, công ty tôi dành khoảng 20 chiếc xe 4 - 7 chỗ cho thuê tự lái thì tới 70% lượng xe đều đã có người thuê, dự kiến chưa tới rằm là “kín sổ”. Do lượng người hỏi cũng nhiều nên tôi ưu tiên những người đặt tiền trước và khách quen của công ty”, anh Đức, điều hành tại một hãng cho thuê xe hợp đồng tại Hoàng Mai cho hay.
Còn theo chị Mai Lan, điều hành tại một hãng xe cho thuê xe tự lái tại Đống Đa: “Hiện tại, xe tự lái của công ty đã xếp hết lịch đến tận mùng 6 Tết cho khách hàng thuê về quê và đi du lịch dịp Tết. Giờ có khách hỏi thuê, chúng tôi sẽ phải lấy thêm xe ngoài từ các công ty đối tác”.
Khi được hỏi năm nay có xảy ra hiện tượng “cháy” hoặc “khan hiếm” xe như mọi năm hay không, một số hãng xe chia sẻ, năm nay nhu cầu thuê xe tự lái vẫn tăng cao nhưng mức tăng dường như không bằng so với mọi năm. Nguyên nhân được giới kinh doanh xe đánh giá là do năm nay, lượng xe gia đình nhiều và cũng có nhiều loại hình cạnh tranh khác từ bên ngoài.
“Nhiều người có xe không sử dụng đến cũng gia nhập thị trường cho thuê xe tự lái đã thu hút một lượng khách nhất định. Ngoài ra, các loại hình như taxi, Uber, Grab hiện cũng đa dạng, dễ gọi xe nên nhiều người thay vì thuê xe tự lái như mọi năm thì năm nay lại quyết định chuyển sang dùng các dịch vụ này”, sếp tại một doanh nghiệp cho hay.
Về mặt bằng giá, giá thuê xe tự lái vào dịp Tết tăng khoảng 20 - 30% so với ngày thường. Nếu như giá thuê ngày thường dao động từ 600 - 700 nghìn đồng/ngày thì thời gian tới sẽ lên tới 800 nghìn đồng cho đến 1 triệu đồng/ngày đối với các dòng xe bình dân như Innova, Vios, Laceti, Matiz…
“Càng tới gần Tết, nhu cầu thuê xe càng lớn, dự kiến giá thuê xe sẽ càng tăng mạnh hơn”, một chủ cho thuê xe tại Cầu Giấy dự báo.
Bên cạnh các dòng xe bình dân vẫn luôn được khách hàng ưa chuộng vì giá cả phải chăng, hợp túi tiền và hiện gần kín chỗ thì đến sát Tết, những dòng xe hạng sang cũng khá khó thuê. Trên thị trường, giá thuê các dòng xe sang cũng đang tăng giá từ 1 - 1,2 triệu đồng tăng lên 1,5 triệu đồng/ngày, thậm chí 2 triệu đồng/ngày.
Với những trường hợp khách thuê xe sang đi dài ngày, các hãng xe thông thường yêu cầu khách phải đặt thêm nhiều loại giấy tờ như sổ hộ khẩu, giấy tờ xe máy có giá trị. Đồng thời, trước khi bàn giao xe phải kiểm tra kỹ càng hơn để tránh những tranh chấp sau này.
(Theo Dân trí)
" alt=""/>Nhu cầu thuê xe tự lái dịp Tết tăng cao, giá tăng hơn 30%Sarvesh Shashi, chàng doanh nhân người Ấn Độ sở hữu đế chế chăm sóc sức khỏe trị giá 15 triệu USD cho rằng, thành công của anh có được nhờ 5 nguyên tắc. Và một trong số đó là “không quan hệ tình dục”.
28 tuổi, Shashi đã xây dựng được hơn 35 phòng tập yoga trên khắp đất nước dưới cái tên Sarva. Anh cũng là người sáng tạo ra 25 trường phái yoga mới, trong đó có yoga bóng rổ và yoga chèo thuyền.
Trước khi bước sang tuổi 30, ông trùm ngành yoga đã làm được khá nhiều việc: bay trên phi cơ riêng với Jennifer Lopez, tham dự buổi chiếu phim riêng tư với Dwayne Johnson và Naomi Campbell. Nhưng có một việc mà anh chưa từng làm, đó là quan hệ tình dục.
Shashi - người tận tâm với bộ môn yoga - đã sống dựa trên những điều cấm mà thầy dạy yoga của anh đã truyền cho: không uống rượu, không hút thuốc, không nói dối, không ăn cắp, không quan hệ tình dục hay thủ dâm.
Theo người thầy của anh, việc loại bỏ những phiền nhiễu này là điều cần thiết để Shashi đạt được sự giác ngộ và thành công.
Shashi chụp cùng Jennifer Lopez |
Không quan hệ tình dục là một nguyên tắc cốt lõi của Đạo giáo - một nhánh triết học cổ xưa của Trung Quốc dạy rằng việc kiểm soát và trì hoãn quan hệ tình dục có thể giúp một người tăng năng lượng tâm linh và kiềm chế ham muốn tình dục của họ. Từ năm 500 trước Công Nguyên đến nay, nguyên tắc không quan hệ tình dục đã trở thành một truyền thống của bộ môn yoga.
Anh nói, anh không nhìn thấy bất kỳ tác hại nào trong việc quan hệ tình dục và thủ dâm, và không ai nên ép mình phải làm việc đó mà không có động cơ rõ ràng. Cũng giống như bạn đừng ép mình ăn chay chỉ vì một người nổi tiếng hay vì thấy một người bạn của bạn làm thế. “Bạn hãy ăn chay khi không muốn tàn sát động vật hoặc muốn làm thanh sạch cơ thể mình. Nguyên tắc cũng giống như vậy với quan hệ tình dục”.
“Thầy tôi dạy rằng khi bạn tập trung năng lượng để đạt được những ham muốn ngoài sự thỏa mãn tình dục, nó sẽ cho bạn sức mạnh để đạt được mọi thứ mà mình đặt ra”.
Shashi chia sẻ, anh không phải là người không có ham muốn tình dục, chỉ là anh biết cách kiểm soát những ham muốn đó.
“Việc làm thế nào để kiểm soát được ham muốn đó không phải là việc ngày một ngày hai. Bạn phải có kỷ luật cá nhân và thay đổi lối sống. Tôi đã xây dựng kỷ luật cá nhân cho mình bằng cách thực hiện sadhanas - một thực hành tự cắt đứt mọi liên kết vật chất và thể chất bằng cách tập yoga”.
Nhờ bản tính thông minh, Secret nhanh chóng học hỏi và thực hiện thuần thục các hoạt động thường ngày của con người.
" alt=""/>Triệu phú tiết lộ bí quyết thành công: Không tình dục trong 13 nămGần 40 năm đi tìm người điên về nuôi
Nhà ông Nhẫn nằm ngay mặt đường. Khi chúng tôi đến, có hai người đàn ông đang ngồi trước cửa. Thấy có khách, người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đỏ đứng dậy, đi về phía gốc cây gần đó để trốn. Thỉnh thoảng anh ngó ra nhìn khách rồi cười tủm tỉm .
Ông Phạm Văn Nhẫn (SN 1963). |
Chỉ tay về phía chàng thanh niên ấy, ông Nhẫn cho biết, anh tên Bình, được ông đón về nuôi 2 tháng nay, nhưng đến giờ Bình vẫn không nhớ được quê quán, cha mẹ của mình.
"Cách đây 2 tháng, vào lúc nửa đêm, người dân trong xã gọi điện cho tôi, báo có người nằm trong nghĩa trang xã Thanh Hải (huyện Thanh Liêm). Tôi phi xe đến thì thấy cậu này. Quần áo, đầu tóc cậu ấy lấm lem, hôi hám lắm. Tôi đưa cậu ấy về nhà, ép một cốc nước mía cho uống rồi đưa đi tắm, ăn cơm, sau đó chỉ phòng cho ngủ. Sáng hôm sau, tôi hỏi tên tuổi, quê quán nhưng cậu ta chỉ nhớ mỗi tên mình", ông Nhẫn nhớ lại cuộc gặp gỡ với Bình.
Từ đó đến nay, Bình được gia đình ông Nhẫn nuôi, chăm sóc như người thân trong nhà. "Cậu ấy ăn khỏe lắm, mỗi ngày 3 tô cơm to. Nhìn cậu ta, chẳng ai bảo có vấn đề về thần kinh, thế mà có nhớ được gì đâu", ông Nhẫn nói.
Anh Bình (áo đỏ) và ông Cường đang được cưu mang tại nhà ông Nhẫn. |
Bên cạnh anh Bình, một người đàn ông có đôi mắt buồn, liên tục nhìn xa xăm. Từ lúc chúng tôi đến, ông không nói lời nào, nhưng ông Nhẫn bảo, những lúc "lên cơn", anh ta gào, thét, đập chân đập tay dữ dội lắm.
"Ông ấy tên Cường (50 tuổi) ở với chúng tôi đã 14 năm rồi", ông Nhẫn giới thiệu.
Một buổi tối cách đây 14 năm, đang ở trong nhà, ông Nhẫn nghe tiếng gào thét ngoài đường. Mở cửa ra, ông thấy một người đàn ông ăn mặc rách rưới, mặt mũi đầy máu. Ông đưa vào nhà, cho đi tắm rửa, ăn uống. Sau đó, người đàn ông này nói với ông Nhẫn, quê của mình ở thị trấn Vôi (Lạng Giang, Bắc Giang).
Hôm sau, ông Nhẫn liên hệ địa phương, nhưng gia đình của ông Cường đã không còn ở đó. Vậy là, việc tìm kiếm thân nhân cho ông Cường rơi vào bế tắc. Gia đình ông Nhẫn thương tình, làm các thủ tục cần thiết để nhập khẩu cho ông vào nhà mình.
Cách đây mấy năm, ông Nhẫn nhận được một cuộc điện thoại. Phía đầu dây bên kia, người phụ nữ nhận là họ hàng của ông Cường, nhưng vì điều kiện xa xôi, chị không về thăm được. Một thời gian sau, người này mới thừa nhận là em gái của ông Cường.
"Năm ngoái, cô ấy về đây thăm. Lúc đó câu chuyện về ông Cường mới được làm rõ", ông Nhẫn kể.
Hóa ra, ông Cường bỏ nhà đi từ năm 1987. Gia đình đi tìm nhiều nơi không thấy, tưởng ông đã mất nên lấy ngày 30 Tết làm ngày giỗ của ông. Sau này, khi bố mẹ khuất núi, người em vào Nam xây dựng gia đình còn làm lễ đưa ông lên chùa. Không ngờ, ông Cường còn sống.
Hôm gặp gỡ, người em mừng mừng tủi tủi, nhưng vì nhiều lý do không thể đón anh về đoàn tụ. Người này lại nhờ ông Nhẫn tiếp tục cưu mang anh mình.
Ông Cường đã ở nhà ông Nhẫn được 14 năm. |
Lao động cật lực nuôi người điên
Nhiều người đến nhà ông Nhẫn, thấy cảnh người điên đứng ngồi, khóc cười ầm ĩ thì cám cảnh. Họ gọi ông là gàn dở, là bị "giời đày", bởi nuôi một người như vậy không đơn giản, huống hồ, họ chẳng máu mủ ruột già với gia đình ông. Thế nhưng, ông Nhẫn chỉ cười.
"Họ bị bệnh như vậy là đã khổ rồi. Mình giúp họ cũng là làm phúc cho mình”, ông Nhẫn nói.
Nghĩ thế nên từ năm 1984 đến nay, cứ dăm bữa nửa tháng, ông Nhẫn lại đưa một người điên về nhà chăm sóc. Căn nhà nhỏ, tuềnh toàng không đủ chỗ ở cho những người lạ, ông Nhẫn phải xây thêm phòng ở phần đất phía sau. Đợt nào đông quá, ông phải trải chiếu trên nền nhà để họ có chỗ nghỉ ngơi.
Đó là những người đi lang thang trên quốc lộ 1A, đoạn qua địa phận huyện Thanh Liêm, Hà Nam. Người dân thấy nên đưa về nhà ông hoặc gọi ông đến đón.
“Tôi cưu mang những người điên dại, đi lang thang gần 40 năm nay, nên bây giờ, cứ thấy trường hợp như vậy là người dân trong vùng gọi điện cho tôi. Tôi lại đi đón bất kể ngày đêm”.
“Cách đây không lâu, tôi cũng giúp đỡ một phụ nữ quê Hải Dương. Chị ta bị trầm cảm sau sinh, không mặc quần áo, cứ chạy trên đường. Bây giờ chị ấy được gia đình đón đi rồi”, ông Nhẫn kể lại.
Để tiện cho sinh hoạt, ông Nhẫn xây riêng một gian nhà nhỏ cho những người ông đưa về cưu mang. |
Theo lời ông Nhẫn, những người có thần kinh không bình thường được ông đưa về nhà cho ăn uống, ngủ nghỉ, sau đó, ông sẽ tìm thân nhân cho họ. May mắn, hầu hết những người được ông cưu mang, sau một thời gian đều được gia đình đón về. Trong đó có cả những người ở Quảng Ngãi, Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Giang …
Để có kinh phí làm những việc như vậy, ông Nhẫn bảo, vợ chồng ông cấy 1 mẫu ruộng. Ngoài ra, ông còn làm thêm nhiều việc khác như bán nước, sửa xe, chạy xe ôm …để mưu sinh, nuôi 4 đứa con.
Cuộc sống khó khăn nhưng cứ thấy những người như vậy đi lang thang là ông không cầm lòng được.
"Tôi giúp cho hàng trăm người rồi, nhưng không mong được đền đáp. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì từ thân nhân của họ". Nhưng bù lại, ông khoe, bản thân có tới cả chục con nuôi - là những người ông đã cưu mang, giúp đỡ.
Những ngày Tết hay nhà có việc, họ lại tập trung về khiến căn nhà nhỏ của ông thêm rộn tiếng cười.
Chia sẻ với PV VietNamNet, ông Trần Văn Tắm, Chủ tịch UBND xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, Hà Nam cho biết, gia đình ông Nhẫn không khá giả, thu nhập chủ yếu dựa vào đồng ruộng và một vài nghề phụ nhưng nhiều năm nay, ông Nhẫn liên tục có những hoạt động giúp đỡ người có vấn đề về thần kinh, đi lang thang trên địa bàn. Những người này được ông đưa về nuôi, chăm sóc sau đó tìm thân nhân giúp. Đây là hành động đáng quý. Và đáng ngưỡng mộ hơn là mọi chi phí giúp đỡ người đều do gia đình ông Nhẫn tự bỏ tiền túi ra làm. Đầu năm 2013, ông Nhẫn đã vinh dự được nhận bằng khen của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam vì: “Đã có thành tích trong hoạt động nhân đạo và từ thiện”. |
Tay cầm phích nước, đầu đội chiếc nón đã cũ sờn, bà Thuỷ đi chân đất từ phía cuối xưởng lên tiếp chúng tôi. Vừa mời khách vào, bà vừa giải thích “phải giám sát công nhân liên tục, không lại làm láo báo cáo hay”.
" alt=""/>Lão nông Hà Nam gần 40 năm làm lụng nuôi những người tâm thầnNgười ta thường nói, hiến máu cứu người là nghĩa cử cao đẹp nhưng với chàng trai Hoàng Công Minh (SN 1992 - Đắk Lắk), hành động này chỉ đơn giản như hạt cát nhỏ.
Minh bắt đầu hiến máu từ năm 2011, khi là sinh viên trường ĐH Tây Nguyên. Chẳng ngờ, đây là bước ngoặt lớn, thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của chàng thanh niên 9X.
Từ người vô lo, vô nghĩ, Minh biết sống tích cực hơn, mang sức lực của mình cống hiến cho cộng đồng. Tới nay, Minh đã tham gia hiến máu nhân đạo được 15 lần và anh sẽ tiếp tục hiến khi sức khỏe còn đạt yêu cầu.
Công Minh tham gia hiến máu khi còn là sinh viên |
Minh chia sẻ: “Ban đầu, tôi xác định tham gia cho vui nhưng một lần vào bệnh viện, gặp các ca bệnh phải thoi thóp chờ nguồn máu, có người không chờ được, mãi mãi ra đi. Thực sự, tôi thấy sốc. Tôi không nghĩ cuộc đời có những số phận bất hạnh đến thế. Sau đó, tôi đi hiến máu nhiều hơn”.
Ngoài tự đi hiến máu, Công Minh còn tuyên truyền, thuyết phục bạn bè, người thân tham gia.
Năm tháng ngồi trên giảng đường, Minh quản lý CLB hiến máu của trường, nhiều thành viên CLB học bên khoa y biết nhiều ca cần máu gấp. Họ liên hệ với Minh nhờ giúp đỡ tìm người có nhóm máu phù hợp với bệnh nhân.
Năm 2013, Minh thành lập một nhóm, chuyên hiến máu khi cần, do mình điều động, phụ trách. Minh gọi vui đó là “Ngân hàng hiến máu lưu động”.
Để tiện viện quản lý, liên hệ, Minh lập danh sách các thành viên sẵn sàng hiến máu mọi lúc, mọi nơi, bao gồm: Họ tên, nhóm máu, địa chỉ, số điện thoại và 1 số tổng đài do Minh cầm. Khi cần máu, các bác sĩ, bạn bè giới thiệu cho người nhà bệnh nhân gọi vào số đó.
Sau khi xác minh thông tin bệnh nhân, Minh sẽ dò theo danh sách, huy động tình nguyện viên lên hiến. Thời gian đầu, nhóm chỉ hoạt động ở tỉnh Đắk Lắk, dần nhóm mở rộng địa bàn ra toàn bộ khu vực Tây Nguyên.
Minh chia sẻ, nhóm hiến máu lưu động của anh đã giúp đỡ được khoảng 2000 bệnh nhân trong suốt 8 năm qua.
Bất kể ngày hay đêm, chỉ cần có điện thoại của bệnh nhân, Minh nhanh chóng dò số, huy động mọi người đến bệnh viện. Nhiều ca bệnh nhờ đó, được cấp cứu kịp thời.
Minh tham gia tổ chức trung thu cho học sinh trường tiểu học ở vùng sâu, vùng xa |
“Điều kiện tham gia nhóm hiến máu là cân nặng trên 45kg, không sử dụng các chất kích thích và hiến máu gần nhất là trên 3 tháng. Các TNV trong CLB cũng thường xuyên kiểm tra sức khỏe, giữ lối sống lành mạnh, ăn uống đủ chất để đảm bảo nguồn máu chuyển đến bệnh nhân đạt chất lượng”, Minh cho biết.
Mẹ quỳ gối cảm ơn ân nhân hiến máu cho con
Minh thừa nhận, nhóm hiến máu của anh hoạt động theo dạng tự phát, không tổ chức nào hỗ trợ. Thời điểm mới hoạt động, nhóm cũng gặp không ít trở ngại, chưa nhận được sự tin tưởng từ phía bệnh viện, kinh phí không có.
Từ ngày ra trường, Minh dành dụm những đồng lương ít ỏi của mình để duy trì nhóm.
Nhóm hiến máu lưu động khu vực Tây Nguyên do Minh phụ trách |
Một giai đoạn, Minh cùng các thành viên tổ chức bán báo gây quỹ cho nhóm nhưng mọi người còn kiếm kế sinh nhai nên việc này phải dừng lại.
“Nhóm tôi làm phi lợi nhuận, bệnh nhân không phải trả bất cứ khoản phí nào. Tuy vậy, tình nguyện viên ở xa, khi cần huy động số lượng máu lớn, họ bắt xe đến bệnh viện, mình cũng phải lo tiền tàu xe, ăn uống cho họ nên tôi thường bỏ tiền túi ra”, Minh nói thêm.
Bố mẹ thấy anh làm vất vả, đêm hôm mưa bão nguy hiểm cũng đi xe lên bệnh viện, nhiều lần khuyên con trai từ bỏ.
“Tôi bảo bố mẹ một giọt máu con cho đi, một cuộc đời được ở lại. Dần dần, bố mẹ cũng hiểu, động viên tôi cố gắng. Tới giờ, tôi cũng cân bằng được công việc với việc điều phối máu. Các bạn trong CLB hỗ trợ nên mọi thứ dễ dàng hơn”, Minh nói.
Nhiều năm gắn bó với công việc này, Minh kể, có nhiều kỷ niệm khó phai. Anh nhớ như in người mẹ nghèo, con mắc bệnh tan máu bẩm sinh được nhóm đã giúp đỡ cách đây 1 năm.
Gia đình chị là đồng bào dân tộc thiểu số, lên bệnh viện chữa bệnh. Con chị cần truyền máu nhưng đúng lúc bệnh viện hết nhóm máu của bé. Tiền bạc trong túi gần cạn, người mẹ khốn khổ nghĩ hết hi vọng, định quay lưng đưa con về.
Một bác sĩ cho chị số của Minh nhưng chị tần ngần không gọi, vì sợ nhờ vả sẽ mất tiền. Đến lúc mọi người động viên, chị liều bấm máy.
Việc hiến máu diễn ra nhanh chóng. Đến khi xong xuôi, gặp Minh cùng các tình nguyện viên, chị dúi vào tay anh tờ tiền 100 nghìn đồng.
“Tôi trả lại chị rồi lấy bánh, sữa cho cháu bé ăn. Chẳng ngờ, chị bất ngờ quỳ xuống, cảm ơn nhóm giữa bệnh viện. Tôi chỉ biết lúng túng đỡ chị đứng dậy”, Minh kể.
Thành viên CLB hiến máu lưu động tặng sữa cho bệnh nhi mắc bệnh về máu |
Minh chia sẻ thêm, ở khoa huyết học của Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên, có nhiều bệnh nhân mắc căn bệnh tan máu bẩm sinh, đau lòng nhất, là có trường hợp cả nhà cùng bị.
Như bệnh nhân Đinh Ngọc Trường (18 tuổi), có bố và em trai cũng mắc bệnh này nhưng em trai Trường vắn số, đã qua đời.
Nhà Trường khó khăn đến mức không có tiền để đi xe khách lên bệnh viện điều trị. Trường phải vay mượn chữa bệnh. Để giảm bớt gánh nặng cho Trường, mỗi lần lên bệnh viện, Minh hỗ trợ Trường tiền đi lại, ăn uống.
Minh và bệnh nhân Đinh Nhật Trường tại Bệnh viện Đa khoa vùng Tây Nguyên |
Hiện nhóm của Minh cũng giúp đỡ máu cho 100 bệnh nhi mắc căn bệnh tan máu bẩm sinh. Đôi lần lòng minh chùng xuống khi hay tin bệnh nhân mình hiến máu qua đời. Gần đây nhất, một bệnh nhân bị ung thư máu giai đoạn cuối.
Nguyện vọng của họ là được truyền hai đơn vị tiểu cầu để cầm cự về đến nhà. Minh bố trí TNV đến hiến nhưng máy tách tiểu cầu bị trục trặc, chưa kịp tách thì họ mất. Nghe tin, Minh nghẹn lại, cảm giác như mất mát trong lòng.
Minh bộc bạch: "Tôi hi vọng, những đóng góp của mình và các thành viên sẽ giúp được nhiều người hơn nữa. Chúng ta được khỏe mạnh, được vui chơi là một đặc ân của cuộc đời. Tại sao không chia sẻ những đặc ân đó, để cuộc đời ý nghĩa hơn".
Là nông dân, thu nhập bấp bênh, nhưng với tấm lòng nhân ái, ông Nguyễn Duân (57 tuổi, ở thôn Thế Long, xã Tịnh Phong, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi) rất mê làm từ thiện.
" alt=""/>Chàng trai lập 'ngân hàng' máu lưu động ở Tây Nguyên