Đây là khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở phía bắc địa khu Nagqu và Ngari của Tây Tạng. Khương Đường là vương quốc động vật hoang dã, là “cực thứ ba” của Trái đất. Vì đặc tính hoang dã và hùng vĩ của nó nên khi một mình bạn dám đặt chân lên vùng đất bí ẩn này thì bạn cũng được coi như là một "nam tử hán" thực thụ.
Hồ dạ xoa Rakshastal
Biệt danh "hồ Dạ Xoa", "hồ mặt nguyệt" hay “Quỷ hồ” theo tiếng Tây Tạng có nghĩa là “hồ đen nhiễm độc". “Hồ quỷ” nằm ở quận Burang thuộc địa khu Ngari, là một nhánh được tách ra từ hồ thiêng nước ngọt Manasarovar Tây Tạng, tuy nhiên nó lại là hồ nước mặn không có thực vật hay cá sống ở đây. Truyền thuyết đáng sợ nhất về Rakshastal là khi nhìn từ trên cao xuống hình dáng của nó giống như bộ da người bị lột.
Hồ muối La Bố Bạc
Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag, phía đông Tân Cương.
Năm 1980, nhà khoa học nổi tiếng Trung Quốc Bành Gia Mộc mất tích trong một cuộc khảo sát; 16 năm sau nhà thám hiểm Dư Thuần Thuận cũng gặp nạn tại đây nên khu vực này càng đem lại cho con người cảm giác thần bí. Hồ Lop Nur không cây cối, không sông suối, nhiệt độ lên tới 70 độ C khiến cho không loài chim nào dám bay qua đây.
“Tam giác quỷ” PoYang
Trong gần 30 năm kể từ đầu những năm 1960 đến cuối những năm 1980, đã có hơn 200 tàu bị chìm, hơn 1.600 người bị mất tích và chỉ có chưa tới 30 người còn sống sót khi đi qua khu vực này. Con số đáng kinh ngạc này khiến cho Hồ BoYang trở thành khu vực đầy bí ẩn đối với con người.
Theo hồ sơ liên quan từ cục Hàng hải thành phố Cửu Giang và biên niên sử huyện Đô Xương, chỉ riêng trong ngày 8 tháng 3 năm 1985 đã có tới 13 chiếc tàu lần lượt bị đắm, đây là điều hiếm thấy trong lịch sử đắm tàu trên thế giới. Do đó khu vực nước này còn được ví như "tam giác quỷ" Bermuda.
Cửa địa ngục trên núi Côn Lôn
Những người chăn cừu ở đây thà bỏ đói đàn cừu và gia súc của mình ở nơi không có ngọn cỏ trên sa mạc Gobi còn hơn tiến sâu vào thung lũng cây cỏ tươi tốt um tùm nhưng đáng sợ có tên thung lũng “Cửa địa ngục”.
Đây là khu vực của sự chết chóc, xung quanh bao phủ bởi xương trắng động vật, những nấm mồ rải rác cùng vũ khí của thợ săn đã đủ làm nên một không khí u ám đến rợn người.
Các nhà khoa học giải thích rằng, từ tính của khu vực này quá cao, từ trường của thung lũng làm điện tích phóng ra biến thành khu vực thu hút sấm sét lớn, những con thú hoảng loạn chính là nạn nhân của hiện tượng này.
“Quỷ môn quan” trên núi LiuPan
Sông Nhị Long là trung tâm của khu bảo tồn thiên nhiên thuộc núi LiuPan, đây là khu vực phong phú động vật và thực vật hoang dã thuộc khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ.
Quang cảnh nơi đây luôn bao phủ bởi lớp sương mù mờ ảo, gió thổi rít từng cơn, thỉnh thoảng kèm theo tiếng bước chân của thú rừng lúc ẩn lúc hiện khiến bạn cảm thấy rùng mình.
Cứ 5 giờ chiều là những con báo xuất hiện, đây là khu bảo tồn không có hướng dẫn viên du lịch, nơi chỉ dành cho các nhà khoa học thám hiểm hoặc những phượt thủ thích phiêu lưu.
“Hồ Mê Hồn” trên núi Ngõa Ốc – Tứ Xuyên
Khi vào khu vực này, con người thường bị mất phương hướng, đầu óc quay cuồng, chỉ vào mà không ra được. Chính quyền địa phương khi khai phá núi Ngõa Ốc đã phải phong tỏa Hồ Mê Hồ, để tránh khách du lịch vô tình đi lạc vào đây. Do cùng vĩ độ với tam giác quỷ Bermuda nên đó được mệnh danh là “Tam giác quỷ Bermuda trên đất liền”.

Nhiều người kết thành 'hàng rào sống' đưa cô gái đuối nước lên bờ
Nhiều người đã cùng nhau kết thành "hàng rào sống" đưa nạn nhân đuối nước lên bờ an toàn.
" alt=""/>7 điểm du lịch rùng rợn ở Trung Quốc không dành cho người yếu tim


Chị Ma Hyun-Joo và 2 con chuyển từ Hàn Quốc tới Montreal (Canada) cách đây 2 năm, trong khi chồng chị vẫn sống ở Hàn Quốc. Những gia đình này được gọi bằng khái niệm "gia đình ngỗng".
Chị Ma chia sẻ, bọn trẻ đã quen với cuộc sống ở Montreal nhưng chúng vẫn nhớ bố.
“Con trai tôi thích chơi đùa với bố. Con gái tôi thì nhớ những cái ôm của anh ấy. Khi còn ở Hàn Quốc, tôi hay cằn nhằn con bé và con bé lại đi tìm bố để được an ủi. Con bé nhớ điều ấy”.
Chị Ma cho rằng 2 đứa con của cô thật may mắn khi được bố sang thăm 2 lần/ năm. Gia đình họ cũng đang chờ ngày được đoàn tụ. Chị biết nhiều gia đình Hàn Quốc khác đã không được gặp nhau nhiều năm trời.
Sự sắp xếp này - khi các bà mẹ đưa con sang một quốc gia phương Tây, còn người bố vẫn ở quê nhà chu cấp tài chính - đang rất phổ biến ở Hàn Quốc. Những ông bố ở quê nhà được gọi bằng một “biệt danh” đặc biệt: bố ngỗng cô đơn.
Sở dĩ họ phải chọn cách sống như vậy là để con cái được đi học ở phương Tây - nơi mà việc học tập ít căng thẳng hơn ở Hàn Quốc. Và bọn trẻ được hấp thụ tiếng Anh một cách tự nhiên.
“Tôi đã suy nghĩ về việc học tập của con, nhưng tôi cũng muốn thử sống ở một quốc gia khác” - chị Ma nói.
Đó là một hành trình với bà mẹ 2 con. Chị phải học tiếng Pháp và kiếm việc làm trong khi vẫn một mình chăm sóc các con.
Những bữa cơm một mình
 |
Ông Kim Jong-Min sống như một "bố ngỗng" trong khoảng 2 năm trước khi đoàn tụ với gia đình ở Canada. |
Tại Montreal, các gia đình “ngỗng” chiếm hơn ¼ số hộ gia đình người Canada gốc Hàn.
Ông Kim Jong-Min, tổng quản lý một tổ chức cộng đồng cho biết, ông đã quá quen với việc đó.
Trước kia, ông Kim cũng là một “bố ngỗng cô đơn” trong vòng 2 năm, khi vợ và 2 con trai chuyển tới Montreal.
Ban đầu, ông không cảm thấy tệ lắm. “Tôi cảm giác giống như tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi muốn, giống như cảm giác tôi được tự do”.
Nhưng sau 6 tháng, nỗi cô đơn bắt đầu ập đến.
Những ngày cuối tuần, nỗi cô đơn được cảm nhận rõ rệt hơn. Bạn không có ai để nói chuyện và bạn phải ăn cơm một mình.
Khi còn trẻ, ông Kim muốn đi du học nhưng ước mơ không thành hiện thực. Ông thề với mình rằng nếu các con muốn trải nghiệm, ông sẽ tìm cách để đưa chúng đi.
Thời điểm con muốn đi du học, ông đang sở hữu một công ty tư vấn mà ông không thể từ bỏ. Ông không biết liệu mình có thể tìm được việc trong lĩnh vực của mình ở Canada không, hay bằng cấp của ông có được công nhận hay không.
Hơn nữa, Hàn Quốc cũng không phải là một nơi quá tệ để sống. Nó là một quốc gia phát triển, không có xung đột bạo lực, chất lượng cuộc sống tốt.
Nhưng sau 2 năm sống xa gia đình, ông Kim nhận ra rằng các con - một đứa 8 tuổi, một đứa 10 tuổi khi tới Montreal - đang trải qua những năm tháng quan trọng mà không có bố bên cạnh. Ông nhớ chúng vô cùng.
“Chúng muốn chơi bóng đá nhưng không có bố chơi cùng. Khi bước vào tuổi dậy thì, chúng muốn nói chuyện với bố về cách cơ thể mình thay đổi. Tôi cũng không thể ở bên con những lúc ấy”.
Ông nhận ra rằng các con cần có bố.
Việc lệch múi giờ 14 tiếng khiến gia đình ông khó tìm được thời điểm thích hợp để trò chuyện với nhau. Khi ông Kim rảnh thì các con lại đang ở trường.
Đã có những chuyến đi dài qua lại giữa Seoul và Montreal. Nhưng khi ở Montreal, ông không thể giám sát các nhân viên của mình.
Mọi việc trở nên khó khăn với ông. Cuối cùng, ông quyết định đóng cửa công ty và chuyển tới Montreal, đoàn tụ với gia đình.
“Bạn không nhận ra ai đó quý giá với bạn đến mức nào khi họ vẫn đang ở cạnh bạn. Khi sống xa gia đình, tôi mới nhận ra điều đó”.
Hy sinh đời bố
 |
Park Seryung chia sẻ, cô cảm thấy áp lực khi biết sự hi sinh quá lớn của bố mẹ để cô được học ở nước ngoài. |
Park Seryung mơ về việc được sống ở nước ngoài từ khi cô vẫn còn là một đứa trẻ ở Hàn Quốc.
Năm 14 tuổi, giấc mơ của cô trở thành sự thật. Mẹ cô nghỉ công việc giảng viên đại học để đưa cô và em trai sang Canada. Park nói, thời điểm đó, cô chưa thực sự hiểu hết sự hi sinh ấy của bố mẹ.
Park kể, ban đầu bố cô phản đối nhưng ông miễn cưỡng để họ ra đi.
Park đạt được ước mơ nhưng nó khó khăn hơn cô nghĩ. Cuộc sống ở Canada không giống như cô kỳ vọng. Thời gian đầu, rào cản ngôn ngữ và khác biệt văn hóa là một thách thức với 3 mẹ con.
Không chỉ phải hi sinh về mặt tài chính, việc gia đình ly tán cũng gây ảnh hưởng nghiêm trọng về mặt cảm xúc với bố cô. “Ông ấy cảm thấy cô đơn vì cứ phải sống một mình, lặng lẽ. Khi cả nhà không được sống cùng nhau, mọi thứ đều không trọn vẹn”.
Năm 21 tuổi, Park đã hiểu hơn những hi sinh của bố mẹ. “Chúng tôi không giàu có nhưng bố mẹ vẫn cho tôi đi học ở Canada. Đó là một quyết định lớn và theo cách nhìn đó thì tôi cảm thấy mình có lỗi” - Park chia sẻ.
“Tôi không biết liệu sau này mình có thể trả ơn bố mẹ được không”.
Hiện cô là sinh viên năm nhất ngành Khoa học máy tính ở ĐH McGill. Những trải nghiệm ở Canada đã giúp cô có cái nhìn cởi mở hơn. Nó cũng thay đổi danh tính của cô. Cô không còn cảm thấy mình là người Hàn Quốc hoàn toàn, mà là người ở giữa văn hóa Hàn Quốc và Canada.
Park tự hỏi liệu cô có sẵn sàng làm cho con những việc như bố mẹ đã làm cho mình - hi sinh cuộc sống bình thường ở Hàn Quốc để hiện thực hóa ước mơ định cư ở nước ngoài.
“Tôi nghĩ bố mẹ chắc chắn phải yêu chúng tôi rất nhiều, đủ để họ ưu tiên việc giáo dục của chúng tôi lên trên cuộc sống riêng của mình”.

Người trẻ Hàn Quốc đang ngập đầu trong nợ nần
Nhiều gia đình Hàn Quốc đang ngập đầu trong nợ nần vì nhiều lý do khác nhau, từ bội chi thẻ tín dụng cho tới thất nghiệp, thua lỗ cờ bạc.
" alt=""/>Những ông bố vật lộn với cô đơn, nuôi vợ con ở trời Tây