Giải trí

Nhận định, soi kèo Boyaca Chico vs La Equidad, 6h10 ngày 1/8

字号+ 作者:NEWS 来源:Bóng đá 2025-01-23 12:56:28 我要评论(0)

ậnđịnhsoikèoBoyacaChicovsLaEquidadhngàvô địch pháp Pha lê - 31/07/2023 04vô địch phápvô địch pháp、、

ậnđịnhsoikèoBoyacaChicovsLaEquidadhngàvô địch pháp   Pha lê - 31/07/2023 04:47  Nhận định bóng đá giải khác

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

107 học sinh Việt Nam dự Ngày hội Robothon quốc tế 2017

Ngày hội Robothon là sân chơi bổ ích, trí tuệ, khuyến khích sự sáng tạo dành cho các bạn học sinh đam mê STEM nói chung và lĩnh vực Robot nói riêng. Mỗi năm một chủ đề, Ngày hội Robothon luôn hướng cho học sinh tới những giá trị nhân văn trong cuộc sống.

Năm 2017, Ngày hội Robothon có chủ đề “Hóa học xanh” mô phỏng thực trạng ngành công nghiệp hoá chất đang phải đối mặt với những thách thức về môi trường, xã hội và sức khoẻ phổ biến ở tất cả các thành phần kinh tế. Từ sự phơi nhiễm với các chất độc hại mà người lao động phải hứng chịu, đến việc có nhiều bất cập trong chi phí và việc xử lý rác thải, ngành công nghiệp phải vượt qua nhiều rào cản phức tạp để đảm bảo một tương lai bền vững hơn cho thế giới loài người. Thông qua việc giải quyết các vấn đề, học sinh sẽ ý thức được tầm quan trọng của việc tổng hợp những chất mới và thực hành những giải pháp liên quan.

Với chủ đề này, nhiệm vụ của các kỹ sư robot nhí sẽ gồm: Tổng hợp hợp chất mới; Phản ứng với chất xúc tác; Thanh lọc chất; Phân hủy chất; Phân phối thành phẩm .

Như ICTnews đã thông tin, Ngày hội Robothon quốc gia năm nay đã được Công ty DTT Eduspec - Học viện STEM phối hợp với các Sở GD&ĐT tổ chức tại 4 thành phố lớn: Đà Nẵng, TP.HCM, Hà Nội và Cần Thơ lần lượt vào các ngày 8/10, 4/11, 5/11 và 11/11/2017.

Từ các Ngày hội Robothon quốc gia 2017 diễn ra độc lập tại 4 thành phố lớn, Ban tổ chức chọn những đội xuất sắc nhất sẽ góp mặt tại Ngày hội Robothon quốc tế 2017 tổ chức vào 26/11 tại Philippines.

Trao đổi với ICTnews ngày 24/11, Công ty cổ phần DTT Eduspec - Học viện STEM, đại diện Ban tổ chức Ngày hội Robothon quốc gia 2017 cho biết, 38 đội tuyển Robotics gồm tổng số 107 học sinh của các trường Tiểu học, Trung học thuộc 4 thành phố Hà Nội, TP.HCM, Đà Nẵng và Cần Thơ sẽ lên đường sang Philippines tham gia Ngày hội Robothon quốc tế 2017 vào tối nay, 24/11 và rạng sáng mai, ngày 25/11.

Trong tổng số 38 đội tuyển Robotics của Việt Nam sẽ tranh tài với 91 đội học sinh Philippines và 8 đội học sinh Malaysia tại Ngày hội Robothon quốc tế 2017, có 16 đội (47 học sinh) của các trường tại Hà Nội; 14 đội (38 học sinh) các trường tại Đà Nẵng; 7 đội (20 học sinh) đến từ các trường ở TP.HCM và Cần Thơ có 1 đội (2 học sinh) dự thi.

" alt="38 đội tuyển học sinh Việt Nam sắp tranh tài tại Ngày hội Robothon quốc tế 2017" width="90" height="59"/>

38 đội tuyển học sinh Việt Nam sắp tranh tài tại Ngày hội Robothon quốc tế 2017


Vi Nhất Nhạc đầu lâu lăn xuống tại diễn võ trường bên ngoài, trên gương mặt kia có ý cười, cũng có được một chút kinh ngạc.

Ý cười bẩm sinh.

Kinh ngạc là nhìn thấy Quân Thường Tiếu lôi kéo tàn ảnh, tránh đi công kích mình xuất hiện.

Một cái Khai Mạch tầng thứ võ giả, có như thế nhanh chóng độ, chẳng lẽ lại là mình hoa mắt?

Đây là Vi Nhất Nhạc trước khi chết dâng lên suy nghĩ, ngay sau đó đầu lâu bị chém rụng, tư duy phai mờ, không có tiếp nhận quá nhiều thống khổ đi.

Lớn nhất tao là.

Quân Thường Tiếu giết hắn về sau nói: "Vi trưởng lão, đao này, thật không thật?"

Đao, rất thật!

Đáng tiếc, đều chết hết Vi Nhất Nhạc, rốt cuộc nghe không được, cũng không còn cách nào cho ra trả lời.

"Phù phù!"

Thi thể không đầu đầu tiên là quỳ trên mặt đất, tiếp theo ầm vang ngã quỵ, máu tươi phun tung toé, hình thành một mảnh nhỏ vũng máu.

"Tam đệ!"

Vi Nhất Ai tê tâm liệt phế hô to, tư duy trong nháy mắt bị lửa giận chi phối, tế ra bản thân trường thương, ngưng tụ lực lượng đâm đi qua.

"Vù vù!"

Đầu thương rót vào Linh lực, thế như chẻ tre mà đến.

Quân Thường Tiếu cười lạnh, cất bước lách qua, lần nữa lôi kéo ra tầng tầng hư ảnh tới.

Rõ ràng thả chậm tốc độ, thực giết Vi Nhất Nhạc lúc, cũng không có đem tốc độ triệt để phóng thích, bời vì Tạ thành chủ ở hiện trường, bị nhìn thấy liền có chút kinh hãi thế tục.

Quan trọng hơn là.

Nếu như biểu hiện quá khoa trương, một người khác khẳng định không có can đảm giết tới.

"Chết!"

Né tránh công kích Quân Thường Tiếu, còn không có dừng hẳn thân thể, Vi Nhất Ai một chiêu thương xuất như long đâm tới, đầu thương hội tụ Linh lực tương đương nổ tung.

Cái này muốn bị đâm vào trên ngực, khẳng định là cái đại lỗ thủng!

Quân Thường Tiếu bước chân nhanh nhẹn, đem tốc độ khống chế tại khả khống phạm vi, cũng ngừng lại một chút bên trái, đột nhiên huy động Thanh Long Thế Đao quét ngang mà đi.

"Bành!"

Vi Nhất Ai tay mắt lanh lẹ, hoành thương tại trước người, nhưng chuôi thương bị trực tiếp cắt đứt.

Thời gian dung không được hắn đi đau lòng vũ khí, vội vàng lùi lại sau mấy bước, cái này mới miễn cưỡng tránh đi trường đao thuận thế quét ngang.

Hiện tại hỏi Vi Nhất Ai Thanh Long Thế Đao thật không thật? Hắn khẳng định sẽ nói thật, dù sao trường thương phẩm chất bất phàm, lại có Linh lực gia trì, kết quả vẫn là bị một đao cắt đứt!

Quân Thường Tiếu đúng lý không tha người, cất bước mà ra, hai tay hung hăng huy động, đao nhận từ dưới hiện lên nghiêng phía trên tước đi, lần nữa lôi kéo xuất đao ảnh.

"Không tốt!"

Vi Nhất Ai lòng sinh không ổn.

Ý niệm mới vừa nhuốm, cái cổ truyền đến tê tâm liệt phế đau đớn, đầu lâu sưu một chút theo trên thân thể bay ra ngoài.

Là cái này... Thiên hạ võ công, duy nhanh không phá!

"Phù phù."

Vi Nhất Ai đầu ngã rơi xuống đất, vị trí vừa tốt cùng Vi Nhất Nhạc gần, trên mặt hiện lên dữ tợn hình, có thể thấy được trước khi chết trải qua ngắn ngủi thống khổ.

Quân Thường Tiếu thủ tại không đầu thân thể trước, nhuốm máu trường đao dán trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Giết ta người, ta giết sạch."

Đơn giản sáu cái chữ, phối hợp đầy người sát khí, có thể nói dị thường âm u.

Đứng tại chính trước cửa phòng Tạ thành chủ, biểu hiện trên mặt ngưng kết, hiển nhiên khó có thể ngờ tới, Linh Tuyền Tông hai tên Vũ Đồ cấp trưởng lão hội bị Quân Thường Tiếu từng cái chém ở dưới đao!

"Thành chủ, căn cứ thuộc hạ điều tra, Chu Thiên Bá cùng 200 miệng sơn tặc nguyên nhân cái chết, đa số bị lưỡi dao sắc bén chém rụng đầu lâu."

Đây là thủ hạ lúc trước báo cáo điều tra, bây giờ hồi tưởng lại, Tạ thành chủ không nhịn được nói thầm: "Chẳng lẽ Hắc Phong trại thật sự là hắn diệt?"

"Phù phù."

" alt="Truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông" width="90" height="59"/>

Truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông


Tôi ngửa đầu lên, dùng tay sờ sờ kéo kéo, đúng là tóc mái đã chạm tới lông mày thật rồi. May quá!

Tôi cười, gật đầu: "Từ mai không đội nữa."

Tuấn Anh cũng cười, ngả lưng ra sau, uống nước phồng má lên, chần chừ một hồi rồi mới nuốt xuống, trong lúc đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hỏi: "Tuấn Anh nhìn gì vậy?"

"Nhìn An." Cậu ấy mỉm cười.

"Biết." Tôi đặt bút xuống, cũng cầm lấy ly nước của mình đưa lên miệng, hỏi: "Nhưng nhìn có ý gì? Mắt Tuấn Anh không được bình thường."

"Không bình thường chỗ nào?" Tuấn Anh nhướng mày, nói: "Thể hiện tình yêu đong đầy quá rõ ràng hả?"

"..."

Tôi trực tiếp phun sạch nước ra ngoài, văng cả lên người cậu ấy, còn ho sặc sụa, thẹn đến đỏ mặt tía tai.

Còn Tuấn Anh thì cứ cười ha ha ha như đến giờ lên cơn thần kinh. Cậu ấy rút mấy tờ khăn giấy, cũng không lau cho bản thân mà vội vàng nhảy qua bàn, ném mấy tờ lên đề cho thấm nước, rồi một tay vỗ lưng, một tay lau miệng cho tôi.

Tôi đẩy cậu ấy ra, tự mình chạy vào trong bếp rửa mặt, chủ yếu tách ra khỏi người kia để xua đi cảm giác nóng hổi đang len lỏi lan khắp toàn thân.

Thế mà tôi mới chỉ vốc được lượt nước đầu tiên, Tuấn Anh đã theo vào tới, thậm chí còn giữ gáy rồi tự ý rửa mặt cho tôi.

May là vẻ cợt nhả ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, chỉ dịu dàng nói: "Từ từ thôi không ướt hết áo. Lỡ mẹ thấy lại hỏi."

Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Để An tự làm."

Tuấn Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi rồi thơm lên mu bàn tay một cái, "Xong rồi còn tự cái gì nữa? An tính rửa cho mặt mòn bớt đi à? Da mặt đã mỏng thế này rồi, rửa thêm nữa thì Tuấn Anh nói mấy lời ngọt ngào chắc An trực tiếp xỉu cái đùng luôn."

"..."

Mặt mới rửa xong lại muốn bốc khói rồi.

Tôi tránh Tuấn Anh, chạy ra bàn học trước, nhưng tai vẫn đặt bên cạnh người này, lắng nghe thì vẫn có tiếng nước chảy, chắc là cậu ấy đang rửa mặt. Cũng đúng thôi. Hồi nãy bị tôi phun bao nhiêu nước vào mặt thế kia... Ngại quá đi! Nhưng chưa hết giờ học thêm thì sao mà về đây?

"An làm gì vậy?"

"Hả?"

Nghe được giọng Tuấn Anh thì tôi ngơ ngác, nhìn lại mới biết trong lúc bối rối thẫn thờ thế mà tay lại gom hết sách vở bút thước vào cặp.

Vậy là lại lục đục bỏ hết ra bàn.

Tuấn Anh bật cười.

Cậu ấy ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi cốc nước.

Tôi lắc đầu nhưng cậu ấy lại đưa đến bên môi, tay kia còn có dấu hiệu bóp má nên tôi đành phải cầm lấy tự mình uống. Đúng là có dòng nước mát xoa dịu cơ thể thì cả người khoan khoái hẳn.

Cậu ấy mỉm cười, lấy lại cốc nước đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói chuyện.

"Vừa nãy Tuấn Anh nhìn An như vậy là do đột nhiên phát hiện ra một chuyện."

"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.

Cậu ấy đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tôi: "Lại đây."

Tôi lập tức đứng dậy, thậm chí là chạy tới. Tôi định ngồi bên cạnh nhưng Tuấn Anh tóm lấy eo, kéo tôi ngồi lên đùi.

Cậu ấy nắm tay tôi, hỏi: "Sao mà ngoan thế này? Không sợ Tuấn Anh làm chuyện xấu sao?"

Tuấn Anh là người tốt thì làm sao có thể làm chuyện gì xấu được? Nhất là đối với tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến tôi khó xử chứ đừng nói tới chuyện gì có hại.

Mỗi lần học ở đây, không gian vô cùng riêng tư, tối nào cũng chỉ có hai người, nhưng Tuấn Anh không bao giờ làm chuyện gì quá mức thân mật. Kể cả phòng ngủ của cậu ấy, ngoài lần đặc biệt kia ra thì tôi chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa.

Chuyện này cũng rất hợp ý tôi. Vô cùng hợp!

Đương nhiên là tôi muốn gần gũi với Tuấn Anh, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng lâu nay, ở gần nhau lâu ngày, tôi đã biết chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.

Tôi có ham muốn, Tuấn Anh chắc chắn càng có nên cậu ấy mới luôn cố gắng kiềm chế bản thân như thế.

Tôi muốn chiều chuộng cậu ấy chứ. Muốn vô cùng.

Nhưng Tuấn Anh nói đúng. Tôi còn nhỏ, chúng tôi còn nhỏ. Cậu ấy lo lắng tôi bị tổn thương, còn tôi sợ thời khắc âu yếm sẽ ảnh hưởng tương lai của cậu ấy.

Đó là thứ nhất.

Thứ hai, là tôi sợ. Tôi muốn, nhưng tôi vẫn sợ hãi. Mỗi lần Tuấn Anh hôn sâu thì bên dưới tôi đều hưng phấn, còn có chút khó chịu. Tôi không chỉ muốn đưa tay chạm tới mà còn thèm khát bàn tay của Tuấn Anh sờ xuống như lần nọ. Mỗi lần hôn môi đều có cảm giác ham muốn như thế.

Tôi sợ bản thân sa ngã, cũng sợ mình làm nhục Tuấn Anh.

Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục.

Chỉ sợ hai chúng tôi lún quá sâu, sẽ không thể quay đầu được nữa.

Tôi muốn chừa đường lui.

Tôi còn muốn gặp lại Tuấn Anh.

Dù sau này chúng tôi có còn như bây giờ hay tâm sinh lý sẽ phát triển theo hướng khác đi chăng nữa, thì tôi muốn mình còn cơ hội ngẩng cao đầu mà mỉm cười vẫy tay chào đón cậu ấy.

Đó là viễn cảnh tương lai mà tôi luôn mường tượng ra.

Ít nhất trong quá khứ tôi còn trong sạch, tôi cũng không vấy bẩn Tuấn Anh, chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn. Như thế, cả hai sẽ chẳng có rào cản gì khi phải đối mặt với nhau.

Tuy nhiên, đấy chỉ là trường hợp xấu khi một trong hai, hoặc cả hai không còn như hiện tại. Còn nếu tôi và Tuấn Anh trưởng thành rồi mà vẫn nghĩ về nhau như bây giờ thì mọi chuyện quá là đơn giản.

Như vậy, sau này, chỉ cần đủ 18 tuổi mà Tuấn Anh tìm đến, thì tôi sẽ chủ động đẩy cậu ấy lên giường. Thích làm gì thì làm thế đó. Chỉ cần cậu ấy vui là được.

Vì thế nên tôi cười tươi tắn, đáp lại: "Không sợ.". ngôn tình hài

Tuấn Anh bật cười, thơm liên tục 'chóc chóc' lên bàn tay tôi mấy lần, sau đó mới nói: "Tuấn Anh vừa cảm thấy bản thân ngu ngốc đấy."

"Đến tận bây giờ mới phát hiện ra một điểm quan trọng."

"Điểm gì?" Tôi cũng tò mò, chuyện gì mà khiến cậu ấy tự đánh giá mình ngốc luôn vậy? Không phải lúc nào cũng tự tin mình là giỏi nhất, đẹp trai nhất sao?

Trông cậu ấy cười cực kì vui vẻ, giọng điệu còn có chút sảng khoái: "Trước đây cứ nghĩ chúng ta tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, An mềm mỏng, Tuấn Anh mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi mới chợt nhận thấy, An còn một khía cạnh nữa cực kì giống với Tuấn Anh."

"Gọi cho sang thì là kiên định, giữ vững lập trường, nhưng nói huỵch toẹt ra thì chính là cố chấp."

"Cái tính này giống Tuấn Anh vô cùng."

Tôi sửng sốt. Sao tính của mình mà mình không biết nhỉ?

Tuấn Anh thật là giỏi. Đến tính cách của tôi mà cậu ấy còn rành hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi vui vẻ trong lòng, chẳng cần phải bận tâm tính nết cậu ấy vừa khai quật được là tốt hay xấu, chỉ cần biết quan trọng là cậu ấy để ý kỹ mình là đủ. Kể cả bây giờ cậu ấy có nói tôi ác độc thì trong lòng tôi vẫn lâng lâng phê pha ngủ ngon lành được.

Tôi lập tức nhe răng, mắt chớp chớp, cười vui vẻ cùng cậu ấy, đầu gật lia lịa.

Tuấn Anh nhìn tôi như vậy thì còn cười dữ hơn, nhưng dường như trạng thái đã thay đổi, điệu cười có chút bất lực, còn cả nhíu mi, nhắm mắt, đỡ trán, nhưng miệng vẫn còn cười. Là sao nhỉ?

Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi mà cười rung hết cả người, cười đã rồi mới nói: "Nhìn mặt An, Tuấn Anh đỡ không nổi."

Tôi vội vàng xoa xoa khắp mặt mình, sợ có gì dính bẩn.

Tuấn Anh lại bật cười, kéo tay tôi xuống, hắng giọng, hỏi: "Vừa rồi đầu An gật quá trời gật là muốn gật chuyện gì?"

?

Còn chuyện gì nữa? Đương nhiên là: "An đồng ý với ý kiến của Tuấn Anh."

"Ý kiến gì?" Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Thì nói An cố chấp đó." Tôi ngại ngùng gãi đầu mũi một chút.

Tuấn Anh ngồi thẳng người dậy, lại kéo tay tôi xuống rồi ôm nựng lấy hai má tôi, hỏi: "An biết mình cố chấp à?"

Đương nhiên là tôi không biết. Là cậu ấy nói nên tôi mới vừa biết mà. Sao lại hỏi ngược lại như thế?

Nghĩ vậy nên tôi mở tròn đôi mắt, lặng lẽ lắc đầu.

Cậu ấy lại hỏi: "Vậy An nghĩ rằng mình có cố chấp à?"

Tôi vẫn là không hiểu mà tiếp tục lắc đầu. Không biết mình có tính cố chấp thì sao mà nghĩ tới được. Tuấn Anh hỏi thật là kì cục quá đi! May mà đẹp trai vớt lại đấy!

Tuấn Anh phì cười, hỏi tiếp: "Vậy An gật đầu làm cái gì? Còn bày ra bộ mặt vui vẻ như thể ngày ngày khoe khoang bộ dạng cố chấp lượn qua lượn lại mà mãi nhiều năm sau Tuấn Anh mới chịu phát hiện ra ấy!"

"..."

Cậu ấy cốc nhẹ đầu tôi: "Không biết mình cố chấp chỗ nào mà dám bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào như thế!"

"..."

Tôi cảm thấy uỷ khuất, giọng điệu vô thức nhỏ nhẹ: "Là Tuấn Anh nói mà... Tuấn Anh nói như thế nào thì chính là như thế ấy..."

Có lẽ vì tiếng của tôi quá lí nhí nên trông càng tội nghiệp, có lẽ vì tôi ủ rũ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nên nom càng thêm đáng thương.

Có lẽ là vì thế nên Tuấn Anh giật mình thảng thốt, bàn tay cậu ấy đặt trên má tôi run lên một cái rõ ràng. Tôi cảm nhận được.

Giọng cậu ấy đã vô cùng dịu dàng rồi, giờ khắc này càng thêm thả nhẹ nhịp điệu, như sợ người ngồi trong lòng cậu ấy là tôi đây nghe nặng lời một chút thì sẽ lập tức vỡ tan vậy.

Cậu ấy ôm khuôn mặt ép buộc tôi ngước lên: "Tại sao An không thắc mắc? Sao An không hỏi bản thân mình cố chấp thế nào? Như thế, Tuấn Anh sẽ giải thích cho An hiểu, nói rõ ràng cho An biết. Hoặc An có thể cãi lại mà. Nếu An cảm thấy không đúng, hay là An chưa biết thì An phải cãi lại chứ. Không phải Tuấn Anh nói gì cũng đúng đâu. An hiền quá!"

" alt="Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy" width="90" height="59"/>

Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy