
Món quà cho nữ giúp việc
Ông Dong ở Gia Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc vốn có vợ và 1 con gái.
Nhiều năm trước, vì mâu thuẫn không thể giải quyết, ông Dong và vợ đã ra tòa ly hôn. Với số tài sản khi đó có, ông Dong, vợ cũ và con gái mỗi người được chia một căn nhà.
Vì mâu thuẫn với vợ cũ khá gay gắt nên ông Dong khiến con gái giận. Cô sống với mẹ và không hề liên lạc với cha kể từ khi cha mẹ ra tòa.
Ông Dong đành sống một mình. Khi cảm thấy sức khỏe của bản thân không tốt, ông thuê một người giúp việc.
Một năm trước khi mất, ông Dong quyết định giao tài sản quý giá nhất của mình là căn nhà hơn 100m2 trị giá khoảng 1 triệu tệ (khoảng 3,5 tỷ đồng) cho người giúp việc.
Sự phẫn nộ của con gái và quyết định của tòa án
Biết được sự việc, con gái ông Dong vô cùng bức xúc. Nhiều lần, cô đến nhà đuổi người giúp việc đi.
Cô nghi ngờ khi viết thỏa thuận để lại tài sản, cha đã không còn tỉnh táo hoặc đã bị người giúp việc ép buộc.
Hơn nữa, cô con gái nói, dù giận cha, nhưng khi biết cha bị ung thư giai đoạn cuối, cô không từ chối nghĩa vụ cấp dưỡng. Nhiều lần, cô đã đưa cha đi viện, chi trả một phần thuốc men, chi phí hàng ngày và chi phí tang lễ khi cha mất…
Ngoài ra, ông Dong còn một người mẹ. Năm nay bà cụ 87 tuổi nên ông Dong không thể giao căn nhà cho người giúp việc.
 |
|
Bị con gái của ông Dong ngăn cản việc chuyển quyền sở hữu căn nhà, người giúp việc đã quyết định kiện ra tòa. Đồng thời, bà cũng cung cấp cho phía tòa án bản thỏa thuận tài sản và yêu cầu cấp dưỡng giữa ông Dong và bà.
Khi vụ kiện chưa được giải quyết, phía tòa án cũng nhận được những đoạn video do bạn bè ông Dong cung cấp.
Trong video, ông Đông nói rằng ông đã quyết định để lại tài sản cho người giúp việc. Lúc nói, ông Đông rất tỉnh táo và thể hiện rõ ràng.
Ông Dong thậm chí còn nhận lời phỏng vấn đặc biệt trên một chương trình truyền hình, bày tỏ thiện chí muốn giao tài sản cho người phụ nữ này.
Những người bạn của ông Dong cũng nói, sau khi ông Dong ly hôn, cô con gái đã 8 năm không liên lạc với cha. Điều đó khiến ông Dong chạnh lòng.
Trong khi đó, người giúp việc lại luôn ở bên chăm sóc cho ông. Khi ông phát hiện ung thư, cũng người phụ nữ này đã ở bên chăm lo cho ông chu đáo khiến ông thấy cảm kích. Vì vậy, ông Dong mới có quyết định giao nhà như trên.
Sau khi xem xét sự việc, phía tòa án cho rằng, căn nhà thuộc sở hữu của một mình ông Dong nên ông có quyền định đoạt nhà riêng.
Việc ông Dong để lại tài sản cho người giúp việc cũng không vi phạm các quy định bắt buộc của pháp luật và quy định hành chính nên được coi là hợp pháp và có hiệu lực.
Tuy nhiên, xét thấy khi ông Dong bị ung thư giai đoạn cuối, con gái ông đã tham gia chăm sóc, cùng ông đến Thượng Hải và các nơi khác để chữa bệnh, lo tang lễ và các việc khác nên căn cứ vào bản thỏa thuận cấp dưỡng của ông Dong để lại, người giúp việc phải bồi thường cho con gái ông Dong 150.000 tệ (khoảng 525 triệu đồng).
Ngoài ra, trong video mà bạn bè ông Dong cung cấp, ông Dong cũng nhắc đến việc người giúp việc phải có trách nhiệm chăm sóc cho mẹ của ông. Vì vậy, theo nguyện vọng của mẹ ông Dong, nữ giúp việc phải bồi thường cho mẹ ông Dong 100.000 tệ.

Nước mắt người đàn bà trong căn nhà bạc tỷ, đất rộng 700m2 ở Hà Nội
Hai năm sau ngày chồng mất, việc giải quyết quyền thừa kế vẫn chưa trọn vẹn. Các con mâu thuẫn thậm chí không còn nhìn mặt nhau khiến người mẹ già khóc cạn nước mắt…
" alt="Giận con gái 8 năm xa cách, bố tặng căn nhà 100m2 cho bà giúp việc"/>
Giận con gái 8 năm xa cách, bố tặng căn nhà 100m2 cho bà giúp việc
Khi viết những dòng này, tôi biết nhiều người sẽ trách và cho rằng, đó là cái giá mà tôi phải trả. Thế nhưng, tôi vẫn muốn kể với hy vọng những cô gái trẻ sẽ rút ra được bài học từ tôi. Đồng thời, tôi cũng muốn xin lời khuyên từ mọi người.
Tôi năm nay 23 tuổi. Gần 2 năm về trước, tôi đi làm thêm và đã quen anh - chồng tôi bây giờ. Lúc đó, anh 56 tuổi, là chủ một doanh nghiệp ở Hà Nội.
Có điều kiện kinh tế nhưng anh lại sống độc thân. Anh kể với tôi, vì quá chú tâm làm ăn nên anh không dành nhiều thời gian cho vợ con. Cuối cùng, vợ anh ngoại tình. Hai người buộc phải ly hôn khi anh đã 50 tuổi.
Từ đó, anh không còn niềm tin vào hôn nhân và phụ nữ. Anh sống một mình trong căn biệt thự và lấy công việc làm niềm vui.
 |
|
Cảm động trước câu chuyện anh kể, lại bị hoa mắt bởi sự nghiệp, tiền bạc của anh, tôi đã quyết định trao cho anh tình yêu của mình.
Bố mẹ, người thân của tôi biết chuyện đều can ngăn vì sự chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi quá lớn. Nhưng tôi nghĩ, mọi cuộc hôn nhân thất bại đều do kinh tế chi phối. Hơn nữa, tôi trẻ đẹp thì khi chung sống anh sẽ phải chiều chuộng tôi nhiều hơn.
Vậy nên tôi đã bỏ qua mọi lời khuyên bảo, quyết thúc giục anh kết hôn sau 6 tháng yêu nhau. Nhưng khi về làm vợ anh, tôi mới thấy thất vọng tràn trề.
Anh có nhà to, xe đẹp, tiền đầy túi nhưng tất cả đều không phải của tôi. Mỗi tháng, anh chỉ cho tôi 10 triệu đồng để chi tiêu. Ngoài ra, tôi không được biết về những tài sản khác. Tính anh lại hay ghen, thích kiểm soát và độc đoán.
Sau giờ làm, anh muốn tôi phải về nhà ngay. Trong nhà, anh lắp camera và liên tục quan sát. Chỉ cần thấy tôi không ở đó, anh sẽ điện thoại nhắc nhở, quát tháo.
Một lần, vì muốn anh bỏ thói quen kiểm soát, tôi đã không nghe lời anh, bỏ đi chơi với bạn và trở về nhà lúc 10h khuya.
Không ngờ, khi trở về, tôi bị anh đánh thâm tím mặt mày. Anh còn chỉ thẳng vào mặt tôi và nói, nếu còn có lần sau như vậy, anh sẽ phá hủy khuôn mặt tôi.
Từ đó, anh cấm tôi ăn mặc sexy, trang điểm. Sau giờ làm, nếu tôi không về nhà ngay, hoặc trò chuyện với đàn ông và bị anh nhìn thấy, tôi sẽ bị anh đánh không thương tiếc.
Tất nhiên, sau trận đánh, anh sẽ xin lỗi, dỗ dành, cho tôi tiền hoặc một món quà nào đó. Tuy nhiên càng ngày tôi càng sợ anh.
Cách đây một tuần, công ty tôi có tiệc sinh nhật. Tôi làm công đoàn nên không thể vắng mặt. Vì vậy, tôi phải làm công tác tư tưởng, xin phép anh từ nhiều ngày trước để được tham dự.
Đến ngày diễn ra tiệc, tôi chỉ dám mặc bộ váy kín đáo, tô chút son môi rồi đến tham gia. Vậy nhưng, một người trong công ty đã đăng lên Facebook loạt ảnh, trong đó có bức ảnh tôi cười tươi đứng cạnh anh phó giám đốc.
Về nhà, vừa bước vào cửa tôi đã bị anh lao ra đánh đấm, xé toạc váy áo và chửi bới thậm tệ.
Tôi gào khóc xin lỗi nhưng anh vẫn không nguôi giận. Cuối cùng, để tránh bị đau đớn hơn về thể xác, tôi tìm cách thoát thân, lao ra khỏi nhà khi đồng hồ đã chỉ 11h hơn.
Bây giờ, tôi sống nhờ ở nhà một người bạn. Chồng tôi nhắn, nếu tôi xuất hiện trước mặt anh, quỳ xuống xin lỗi anh thì anh sẽ tha thứ. Tuy nhiên, tôi phải nghỉ việc ở công ty và anh sẽ chu cấp thêm tiền cho tôi.
Tôi thật sự sợ hãi khi nghĩ đến gương mặt anh. Nhưng nếu không trở lại, tôi sợ anh sẽ làm gì đó ảnh hưởng đến cuộc sống, gia đình tôi.
Tôi nên làm gì lúc này? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Lời đề nghị lúc 2h sáng của chồng khiến vợ sững sờ
Hai giờ sáng, anh vẫn ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Tôi bảo anh đi ngủ để giữ gìn sức khỏe nhưng anh lại nói: “Chúng ta ly hôn đi, cô ấy muốn anh ly hôn”.
" alt="Sau cuộc tháo chạy giữa đêm, vợ trẻ nghẹn ngào nhắc đến chồng đại gia"/>
Sau cuộc tháo chạy giữa đêm, vợ trẻ nghẹn ngào nhắc đến chồng đại gia

Chánh Tín khi chưa gặp tai nạn.Lúc đó, dù học về xây dựng nhưng Tín nhận ra mình thích kinh doanh. Anh quyết định trích số tiền kiếm được từ công việc làm thêm để học các khoá học về kinh doanh, marketing. Thời điểm năm 2009 là lúc anh thực sự có sự bứt phá về thu nhập nhờ nhiều công việc khác nhau.
Tín đi đến một quyết định bước ngoặt: bảo lưu kết quả đại học để cùng gây dựng lại một doanh nghiệp công nghệ đang trên bờ vực phá sản.
Công ty chuyên buôn bán điện thoại, máy tính - những sản phẩm mà vào thời điểm đó nếu ai sở hữu đã được gọi là khá giả. Nhờ sự nhạy bén cộng với thị trường nhiều tiềm năng, công việc của Tín ngày một phát triển.
Lúc ấy, mỗi ngày anh chỉ ngủ 4-5 tiếng, lao vào làm việc như một cái máy. Bạn bè gọi anh là “cỗ máy kiếm tiền”, nhìn đâu cũng ra lợi nhuận. Khi bạn bè còn đang đi thực tập thì anh đã kiếm được thu nhập không nhỏ cho bản thân và tạo thu nhập cho người khác.
Nhưng khi trồng cây đã đến ngày ăn trái thì cuộc đời lại muốn thử thách anh nhiều hơn. Vào một đêm cuối tháng 10/2010, sau khi chở đồng nghiệp về nhà an toàn bằng xe máy, anh gặp tai nạn giao thông. Xe của anh va vào rào chắn ở môt đoạn đường đang thi công.
Lúc mở mắt tỉnh dậy trong bệnh viện, bạn anh đã có mặt bên giường bệnh. Nhưng cả hai đều nghĩ rằng anh chỉ bị xây xước nhẹ.
Cảm giác đầu tiên của Tín khi mở mắt là không cử động được cổ, không có cảm giác gì toàn bộ cơ thể, trừ 2 cánh tay. Rất nhanh sau đó, anh cảm thấy khó thở. Sau khi được thăm khám và chẩn đoán, anh nghe các bác sĩ nói: “Ca này phải chuyển lên Chợ Rẫy”. Lúc ấy, anh mới lờ mờ nhận ra rằng hậu quả của vụ tai nạn không đơn giản như anh nghĩ.
Lên đến Bệnh viện Chợ Rẫy, anh được đặt ống thở. Ban đầu, đau đớn khiến cơ thể anh không hợp tác. Chỉ đến khi nghe bác sĩ nói: “Cố lên, nếu không đặt được ống thở thì Tín không thể thở được”, anh mới nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Thời điểm ấy, máy thở còn rất hiếm nên trong suốt 10 ngày đặt ống, người thân phải ngồi cạnh bóp bóng thở cho Tín 24/24. Mỗi người chỉ ngồi bóp bóng chừng 2 tiếng đồng hồ là đã mệt. Người thân, bạn bè đổ vào bệnh viện thay phiên nhau giúp anh duy trì sự sống.
Trong những ngày nguy kịch ấy, Tín đã tắt thở vài lần. Lần căng thẳng nhất, Tín vẫn nhớ, những hình ảnh trong cuộc đời anh từ khi còn nhỏ cứ lần lượt trôi qua trong tiềm thức như những thước phim. Khi “đoạn phim” kết thúc cũng là lúc Tín mở mắt choàng tỉnh. Tín nghe các bác sĩ đứng cạnh giường bệnh nói với nhau: “Qua cơn nguy kịch rồi”.
Phòng Tín nằm có 10 người được đưa vào thì 5 người được đắp mền đưa ra. Anh may mắn nằm trong số 5 người còn lại. Năm ấy, Tín mới 23 tuổi.
 |
Tín và bạn bè trong bệnh viện. |
Hai mươi ngày sau đó, anh vẫn nằm bất động ở Bệnh viện Chợ Rẫy, thức ăn được đưa trực tiếp vào dạ dày, mũi miệng đầy ống và dây. Chỉ duy nhất đôi mắt anh là cử động được.
“Nhìn sang, tôi thấy mẹ đang gục trên giường. Tôi tự hỏi mình đang làm gì ở đây, tại sao lại là tôi và tại sao lại là lúc này”.
“Mẹ bảo tôi: ‘Con ráng lên, vài ngày nữa con sẽ khỏe lại. Công việc, cuộc sống đang đợi con ở phía trước”.
Năm ngày cuối, anh được tháo hết ống dẫn trên mặt, nhưng lúc này anh bị tắt tiếng, không thể nói được. Anh bắt đầu thấy sợ, sợ những ngày đã qua, sợ những ngày phía trước… Nhưng anh không dám khóc vì sợ bố mẹ và những người xung quanh buồn. Anh chỉ lặng lẽ khóc một mình khi đêm xuống.
Sau cơn nguy kịch, Tín được đưa qua Bệnh viện Phục hồi chức năng TP.HCM. Lúc này, anh lại nhen nhóm hi vọng mình sẽ khoẻ lại. Nhưng khi nghe bác sĩ nói “bệnh của em không tính bằng ngày tháng mà tính bằng năm”, Tín như chết lặng. “Nó còn đau còn hơn lúc tôi không thở được. Lúc ấy, tôi lại ước gì mình được trở lại Bệnh viện Chợ Rẫy và đi ra ngõ sau”.
Sau 2 tháng tập luyện không có chuyển biến gì, Tín được thông báo “em hết cơ hội rồi, cho em xuất viện về. Khi nào có thêm chuyển biến thì lại vào tập tiếp”.
Đúng 3 tháng sau tai nạn, Tín được nhìn thấy đường phố, được hoà mình vào dòng người đông đúc. Nhưng bỗng dưng Tín cảm thấy mình không còn thuộc về nó, không còn thuộc về không gian quanh mình.
Cái Tết đầu tiên trên xe lăn, anh ngồi nhìn mọi người đi chúc Tết. Bạn bè đến thăm anh nhiều, nghe mọi người nói chuyện, hẹn hò nhau, anh cười nói đó nhưng thấy trong lòng trống trải.
Khi chỉ còn một mình, anh ước gì mình có thể đứng bật dậy khỏi chiếc xe lăn. Anh cố hết sức để di chuyển cơ thể nhưng bất thành.
Không còn lựa chọn nào khác, anh dần học cách chấp nhận thực tại. Lúc này, anh phải về quê với bố mẹ, không còn thu nhập, lại đang nợ ngân hàng tiền vay sinh viên, tiền chữa bệnh cũng đã cạn kiệt.
Toàn bộ cơ thể của anh không cử động được, trừ hai cánh tay. Hai bàn tay của anh cũng mềm rũ, không làm chủ được các đầu ngón tay. Những ngày đầu, anh không biết mình sẽ làm gì, tương lai sẽ đi về đâu. Anh chỉ biết làm một việc duy nhất: Không bỏ cuộc.
Chánh Tín mô tả cách sử dụng máy tính bảng bằng đôi tay không cử động được.
Tận dụng hết những kiến thức đã được học và kinh nghiệm làm việc sau nhiều năm lăn lộn kinh doanh, anh chọn công việc mua bán điện thoại đúng lúc thị trường này đang sôi động.
Anh bắt đầu khi trong tay không có bất cứ đồng vốn nào. “Tôi liên hệ với đầu mối nhờ họ bỏ hàng, rồi chuyển sang cho người bán lẻ. Tôi bắt đầu kiếm được khoản chênh lệch. Cứ thế phát triển dần dần, đến cuối năm 2011, tôi nhờ một cậu em chỉ giúp cách dùng Facebook”.
Ngoài việc kinh doanh điện thoại, anh lên mạng bán đặc sản Bình Định. Công việc dần sáng sủa, anh bắt đầu có thu nhập, trả xong món nợ tiền vay sinh viên.
Không ít lần, bạn bè nói "sao không live stream bán hàng, nhiều người khuyết tật làm vậy được mua hàng nhiều lắm". Nhưng anh nhất mực giữ nguyên quan điểm, không bán hàng dựa vào lòng thương hại của người khác dành cho mình.
Những người theo dõi Facebook anh thời điểm đó gần như không biết anh là một người khuyết tật. Anh không chia sẻ bất hạnh của mình lên mạng xã hội. Anh để hình đại diện là một bức ảnh chụp nửa người đang ngồi trên ghế xe hơi, được bạn đưa đi chơi sau khi đã bị tai nạn nhưng ngoại hình trông vẫn còn rất "bảnh". Anh bảo, anh thích bức hình đó.
Nhưng một lần nữa cuộc đời lại thử thách anh. Một đêm năm 2012, nhà anh bị trộm vào lấy đi toàn bộ tài sản, gồm cả tủ điện thoại, máy tính, ví tiền… Tất cả trị giá 50 triệu đồng - có thể là số tiền không lớn với ai đó nhưng là cả gia tài với anh.
Hàng xóm nghe tin nhà anh mất trộm, tự gom góp tiền mua tặng anh cái laptop cũ để kiếm cơm. Anh xúc động và tự nhủ phải bước tiếp để không phụ lòng những người yêu thương mình.
Một lần nữa, anh lại bắt đầu từ vạch xuất phát. Nhưng lần này, anh tìm đến bạn bè để làm chung. Công việc tiến triển tốt đẹp cho đến năm 2014, một lần nữa cuộc đời lại chơi trò sinh tử với anh.
Một đêm tháng 10, anh thấy mệt, lên tiếng gọi mẹ. Lúc ấy khoảng 1h sáng, mẹ anh ra bật điện, thấy máu chảy khắp người anh, ướt hết cả chiếc đệm. Anh không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có cảm giác là cái chết đang đến gần. Anh hốt hoảng nói: “Mẹ ơi, chẳng lẽ hôm nay con phải chết. Mẹ gọi taxi nhanh lên, con chưa muốn chết”.
Đến bệnh viện, các bác sĩ xác định anh bị hoại tử vùng mông vì ngồi làm việc quá nhiều. Phần bị hoại tử được cắt bỏ để cứu mạng anh. Anh mất 2 tháng nằm viện điều trị và mất thêm 2 năm nữa để vùng mông lành hẳn. Đó cũng là lúc anh hầu như không ngồi được nữa, mà phải nằm là chủ yếu.
Việc kinh doanh điện thoại bị gián đoạn. Anh lại mày mò tìm công việc khác phù hợp với tình trạng sức khoẻ của mình hơn. Anh chọn việc bán hàng qua mạng, cố gắng tạo nhiều nguồn thu nhập khác nhau để tự nuôi sống mình, trang trải tiền thuốc men.
Đến năm 2015, anh quyết định chuyển sang bán hàng tạp hoá. Ban đầu, mọi người ai cũng phản đối và không tin anh làm được một công việc đòi hỏi sự nhanh nhẹn này. Nhưng nói là làm, anh tìm nhà cung cấp để giao hàng tận nơi cho mình. Sau 1 tuần, anh đã có cửa hàng tạp hoá riêng mang tên Tín Nguyễn.
Cửa hàng của anh hoạt động không giống ai. Khách hàng đến với anh đều phải tự phục vụ - tự chọn món hàng mình cần, sau đó anh báo giá, tính tiền, rồi mọi người tự bỏ tiền vào hộp, tự lấy tiền thừa cho mình. Cứ thế, tính đến nay, tiệm tạp hoá của anh đã tồn tại được 5 năm.
 |
Tiệm tạp hoá kết hợp bán điện thoại di động mang tên Tín Nguyễn. |
 |
Tín trông coi tiệm tạp hoá "có một không hai" của mình. Khách tới mua tự lấy hàng, đặt tiền vào chiếc giỏ cạnh chủ tiệm. |
Mười năm kể từ ngày tai nạn xảy ra, từ một chàng trai đang hừng hực sức sống, Tín bỗng dưng trở thành một người tàn tật. Thân xác anh bị giam trong 4 bức tường, nhưng tinh thần anh đã vượt qua mọi rào cản. Anh kết nối với thế giới bên ngoài bằng mạng xã hội. Bây giờ, với anh, đằng sau mỗi rào cản của cuộc đời là những cách giải quyết thú vị.
Cách đây 4 tháng, Tín đã gói ghém hành lý từ Bình Định lên Sài Gòn sau 10 năm chỉ ngồi một chỗ trong căn nhà nhỏ của mình. Anh nghĩ, đã đến lúc mình cần một sự thay đổi.
Tín đang trên đường thực hiện ước mơ trở thành một diễn giả truyền cảm hứng. Bằng câu chuyện của mình, trước hết anh muốn truyền động lực sống cho những người có hoàn cảnh giống như anh, sau nữa là cho những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống.
Kế hoạch viết một cuốn sách kể về câu chuyện cuộc đời mình cũng sẽ sớm được Tín hoàn thành trong thời gian tới.
“Tôi đã nếm trải đủ thứ mùi vị trong cuộc sống. Đắng cay có, hạnh phúc có, vui buồn có. Tôi học được thêm nhiều bài học trong cuộc sống. Tôi tận dụng triệt để những gì mình đang có và chưa bao giờ đầu hàng số phận”.
Tín chia sẻ, anh chưa thể thành công như ước nguyện của mình, nhưng anh tự hào vì những gì mình đã, đang và sẽ làm.
 |
Chánh Tín trong một buổi chia sẻ câu chuyện của mình đến với mọi người. |

Cô gái một chân tốt nghiệp bằng giỏi, tự tin mình đẹp theo cách riêng
Mất một chân vì tai nạn ngày nhỏ, cô gái có cái tên rất buồn quyết không oán trách số phận. Thay vào đó, em sống tích cực và vui vẻ mỗi ngày.
" alt="Người đàn ông tắt thở, sống lại và tiệm tạp hóa đặc biệt ở Bình Định"/>
Người đàn ông tắt thở, sống lại và tiệm tạp hóa đặc biệt ở Bình Định