Thế giới

Nhận định, soi kèo Gangwon FC vs FC Seoul, 14h30 ngày 15/3: Tin vào Gangwon FC

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-03-17 00:07:47 我要评论(0)

Hồng Quân - 14/03/2025 19:41 Hàn Quốc ket qua anhket qua anh、、

ậnđịnhsoikèoGangwonFCvsFCSeoulhngàyTinvàket qua anh   Hồng Quân - 14/03/2025 19:41  Hàn Quốc

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
Tết năm nay chẳng biết có tiền mua thịt cá, bánh chưng không, chứ mong gì tấm quần áo mới cho bọn trẻ", chị Lan thở dài.

Anh Nguyễn Văn Hoà (SN 1980), chồng chị từng bị ngã giàn giáo dẫn đến chấn thương sọ não. Tuy giữ được tính mạng nhưng di chứng để lại khiến anh không còn nhanh nhẹn, bình thường như trước. Đồng cảm với hoàn cảnh của anh, chị Lan đồng ý kết hôn, lần lượt sinh được hai người con là Nguyễn Văn Huy (SN 2010) và Nguyễn Văn Hoàng (SN 2014). 

Bởi không thể làm được việc gì, anh Hoà chỉ quanh quẩn ở nhà, chị Lan đi làm ruộng. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhất là hai đứa trẻ đến tuổi đi học, chị nhận làm thuê nhiều việc, nhặt nhạnh chút tiền nuôi các con. Bất hạnh xảy đến vào tháng 4/2022, chị Lan bỗng thấy sức khoẻ suy kiệt. Lo điều chẳng lành, chị vội bán đi vài thùng thóc trong nhà, vào bệnh viện kiểm tra.

Nhận kết quả cho thấy bản thân mắc bệnh ung thư phổi, người phụ nữ khốn khổ như suy sụp. Chị nghẹn ngào bảo: "Tôi không ngại khổ, không ngại làm thuê vất vả, chỉ cần có tiền lo cho cả nhà. Giờ lại bệnh tật thế này, nhỡ tôi có mệnh hệ gì thì lấy ai làm chỗ dựa cho chồng con".

Bữa cơm hằng ngày ở bệnh viện đều phải đi xin.

Căn bệnh trở nặng, chị một mình ra Hà Nội nhập Bệnh viện K Tân Triều, bắt đầu điều trị hoá chất. Đến nay, chị Lan đã trải qua 10 đợt truyền hóa chất và phẫu thuật cắt 1 bên phổi. Sức khoẻ yếu ớt, đau đớn dày xé, chị vẫn gắng gượng để sớm có ngày đoàn tụ với gia đình.

Để có tiền chữa bệnh, người thân đã vay tiền giúp vợ chồng chị Lan. Tuy nhiên, căn bệnh mới chỉ đang điều trị bước đầu, vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Nhiều loại thuốc nằm ngoài danh mục bảo hiểm vô cùng đắt đỏ. Bố mẹ hai bên đều khó khăn, anh em cũng chỉ làm nông, chẳng ai đủ khả năng để giúp lâu dài. Bữa cơm hàng ngày ở bệnh viện của chị đa phần là đi xin.

Nơi quê nhà, hai đứa trẻ ngoan ngoãn bảo nhau học hành, chăm só bố. Chúng ý thức được hoàn cảnh của mình, càng trở nên rụt rè, lo sợ.

"Cháu mong mẹ khoẻ mạnh chứ không cần giàu như nhà các bạn đâu", Nguyễn Văn Huy thì thào qua điện thoại. "Nhà cháu nghèo quá, không có tiền mua thuốc cho mẹ, mong mọi người cứu mẹ cháu với". Đứa trẻ tuy non nớt nhưng lại hiểu chuyện đến đau lòng. Bố không bình thường, mẹ lại ngày một yếu đi, với chúng, Tết là thứ gì đó quá đỗi xa xỉ.

Ông Hoàng Như Thanh, Phó chủ tịch phường Quảng Phú xác nhận: Hoàn cảnh gia đình chị Nguyễn Thị Lan ở địa phương thuộc vào diện rất khó khăn. Chồng bị tâm thần nhiều năm, nay vợ lại phát hiện mắc ung thư, gia đình có 2 con nhỏ đang độ tuổi đi học. Rất mong cộng đồng quan tâm, động viên họ vượt qua nghịch cảnh.

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

1. Gửi trực tiếp:Chị Nguyễn Thị Lan, phố 4, phường Quảng Phú, huyện Quang Xương, tỉnh Thanh Hóa. SĐT 0372956087.

2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõ ủng hộ MS 2023.007(gia đình chị Lan)

Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET

Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội

- Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: Báo VIETNAMNET

- The currency of bank account: 0011002643148

- Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM

- Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam

- SWIFT code: BFTVVNV X

- Qua TK ngân hàng Vietinbank:

Chuyển khoản: Báo VietNamNet

Số tài khoản: 114000161718

Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa

- Chuyển tiền từ nước ngoài:

Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch

- Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội

- Swift code: ICBVVNVX126

3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet:

- Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội.

- Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 27 Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1, TP.HCM. Điện thoại: 19001081.

" alt="Bất ngờ phát hiện ung thư, mẹ nghèo thẫn thờ lo các con chẳng còn Tết" width="90" height="59"/>

Bất ngờ phát hiện ung thư, mẹ nghèo thẫn thờ lo các con chẳng còn Tết

Người ngựa bên nhau

Phải mất gần trọn buổi sáng, đi dưới cơn mưa lất phất, chúng tôi mới tìm được đến ngôi mộ. Mộ ở tại ấp Bình Thạnh, xã Bình Tịnh (H.Tân Trụ, Long An).

Băng qua nhiều luống thanh long trơn trợt và sũng nước, chúng tôi lên được nền xi măng của khu mộ. Rộng chừng 50m2, khu mộ được xây dựng khang trang. Bao bọc mộ là một bức tường, phía trước có nhà bia.

Một tấm bia lớn khắc chi chít chữ Hán và bên cạnh đó một tấm bia khác mới tinh mang những dòng chữ Việt: Phần mộ ông Trần Văn Nho (Phi Long), sinh năm 1841 Tân Sửu, từ trần 1884 Giáp Thân. Kèm theo là tên người và năm lập mộ 1886.

{keywords}
Mộ ông Trần Văn Nho đã 133 năm. Ảnh: Trần Chánh Nghĩa.

Như vậy ngôi mộ này đã tồn tại được 133 năm. Bên cạnh ngôi mộ của ông Nho còn có một ngôi mộ khác nhỏ hơn. Chúng tôi đến gần, phía trước mộ có tấm bia bằng đá viết vài chữ Hán lớn. Phía sau là nấm mồ còn nguyên vẹn. Nhiều hoa dại đã mọc bao quanh.

Trong lúc còn đang phân vân, một giọng nói từ phía sau vọng lại làm chúng tôi giật mình, 'Chắc anh đang thắc mắc mộ này của ai chứ gì?'. Quay lại, một cụ già lớn tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện. Cụ nói, mộ này không chôn người mà chôn một con ngựa. Ở đây người ta thường gọi là mả ngựa.

Rồi cụ nói tiếp, ít có nơi nào người và thú được chôn cạnh nhau. Ngôi mộ này từ lâu là câu chuyện mà hậu thế vẫn lưu truyền với nhau.

Sinh thời, ông Nho chỉ là viên quan nhỏ trong làng. Ông tận tụy với công việc và luôn gần gũi thương yêu mọi người nên rất được bà con quí trọng. Hàng ngày, mỗi khi có việc đi xa ông thường cưỡi trên lưng con tuấn mã. Con ngựa ông cưỡi lúc nào cũng gần gũi bên ông. Ông rất thương nó và dường như nó cũng quí ông.

Do nặng lòng với công việc, ông ngã bệnh qua đời khi tuổi mới 43. Đám tang của ông được nhiều người đến viếng, diễn ra trong nhiều ngày. Trong những ngày diễn ra tang lễ, không một ai để ý đến trong bụi cây gần đó, con ngựa yêu quí của ông Nho vẫn dõi mắt nhìn theo đám tang mà quên cả ăn uống. Khách khứa vơi dần, người nhà mới phát hiện ngựa bứt dây chui vào bụi cây để nhìn đám tang của chủ.

Nhiều người đến bên cạnh nó dỗ dành đưa thức ăn cho nó nhưng nó vẫn không ăn. Đến khi ông Nho được mang đi chôn. Nó quì gối trước tấm bia cho đến lúc ngã gục.

Nó đã kiệt sức. Người nhà ông Nho tìm đủ cách cho nó ăn, đem nó về nhà. Nó một mực không chịu. Nằm thoi thóp trước mộ được vài ngày, nó chết.

Cảm thương con vật có nghĩa, con ông Nho chôn nó bên cạnh chủ và lập nên một ngôi mộ với nhiều huyền thoại truyền đến ngày nay.

Tiếng vó ngựa trong đêm

{keywords}
Mộ ngựa cạnh mộ ông Nho. Ảnh: Trần Chánh Nghĩa.

Cụ già ngưng câu chuyện. Cụ nói với chúng tôi: 'Trên đường về, ngang qua một khu mộ mới có một ngôi mộ rất cổ còn nguyên vẹn. Anh nên ghé vào tham quan một chút. Đó là mộ của vợ ông Nho đó'.

Ngừng một chút. Cả cụ và chúng tôi cùng ngồi bệt xuống thềm mộ. Mưa vẫn lất phất bay. Cụ kể tiếp, tuấn mã chết được chôn cất xong thì ngay trong đêm ấy và nhiều đêm về sau, người trong làng thường nghe thấy tiếng vó ngựa. Cũng từ đó, công việc làm ăn của bà con vô cùng thuận lợi.

Nhiều người tin rằng, chính vị quan nhân từ ngồi trên lưng con ngựa trung nghĩa đã 'phù hộ' cho bà con làm ăn suôn sẻ.

{keywords}

Bà Loan đứng trước ngôi nhà cổ bà đang ở. Ảnh: Trần Chánh Nghĩa.

'Câu chuyện chỉ có thế. Anh nên đến nhà con cháu ông Nho để tìm hiểu thêm', ông cụ nói với chúng tôi.

Tạm biệt ông cụ, chúng tôi tìm đến nhà bà Trần Thị Loan (76 tuổi) là cháu gọi ông Nho là ông sơ và được bà niềm nở tiếp đón.

Hiện bà Loan cùng chồng ngụ trong ngôi nhà cổ xưa duy nhất còn sót lại ở vùng này. Bà cho biết, ngôi nhà được xây dựng vào giữa thế kỷ 19. Đến đời ông nội bà, nhà xuống cấp nên được tu bổ lại vào năm 1934.

Chúng tôi dạo quanh ngôi nhà. Nhà vẫn còn những đường nét cổ xưa. Trong nhà bày biện nhiều vật dụng cổ. Chúng tôi chỉ mong sao bà và thế hệ kế tiếp giữ được hình ảnh kiến trúc xưa như một kỷ niệm của dòng họ, nét văn hóa người Việt của trong thời kỳ Pháp thuộc.

Bà Loan thừa nhận, mặc dù mất đã lâu nhưng đến nay những giai thoại về ông sơ của bà cùng con ngựa yêu quí vẫn được người đời nhắc nhở. 'Tất cả cũng chỉ là truyền khẩu nên đôi lúc có những điều hơi quá. Nhưng thôi, dẫu sao cũng là những giai thoại đẹp về dòng họ mình', bà nói.

Trao đổi qua điện thoại với PV, ông Phan Minh Thắng, Chủ tịch UBND xã Bình Tịnh cho biết, ngôi nhà mà bà Loan đang ở, mộ vợ chồng ông Nho và con ngựa đều là nhà cổ và mộ cổ. Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa có đề xuất nào để công nhận là di tích.

Đối với huyền thoại về con ngựa, ông cho rằng, đó chỉ là tin đồn. Mà tin đồn thì khó có thể kiểm chứng.

Ngôi mộ nằm giữa phòng khách trong căn biệt thự ở Bến Tre

Ngôi mộ nằm giữa phòng khách trong căn biệt thự ở Bến Tre

Giữa căn phòng sang trọng, một ngôi mộ ốp đá hoa cương màu vàng nằm im lìm như chìm trong giấc ngủ.

" alt="Huyền thoại ngôi mộ ngựa và những tiếng thét bí ẩn trong đêm" width="90" height="59"/>

Huyền thoại ngôi mộ ngựa và những tiếng thét bí ẩn trong đêm

Con gái mất tích bí ẩn, bố mẹ già mòn mỏi đi tìm

Ông Lâm Văn Bảng (SN 1943) - Giám đốc Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt và tù đày ở thôn Nam Quất, (Nam Triều, Phú Xuyên, Hà Nội) và vợ sinh được 3 người con.

Suốt nhiều năm tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam, bị địch bắt và tù đày, ông khẳng định, bản thân chưa bao giờ biết run sợ và rơi nước mắt. Thế nhưng, sống ở thời bình, ông đã từng phải sống trong tháng ngày tuyệt vọng, bế tắc vì cô con gái út đột ngột mất tích.

Nhớ lại quãng thời gian khi biết tin con bặt vô âm tín, đôi mắt rưng rưng đầy xúc động, ông Bảng chia sẻ, ngày nhỏ cô con gái út tên Lâm Thị Thanh Huyền (SN 1979) có thành tích học tập nổi trội.  

{keywords}
Ông Lâm Văn Bảng - Giám đốc Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt và tù đày.

Năm 1997, chị Huyền đỗ vào trường Đại học Giao thông Vận tải nhưng học hết năm đầu tiên, chị xin nghỉ học, tiếp tục thi vào trường Đại học Quốc gia Hà Nội với số điểm cao.

Sau 2 năm học ở Đại học Quốc gia Hà Nội, năm 1999, chị lên đường sang Úc du học. Con gái được đi du học là niềm vui với gia đình ông Bảng. 

Trước ngày bay, ông tặng cho gái quyển sách ‘Gương nhân quả’ với lời tựa: ‘Chúc con gái Lâm Thị Thanh Huyền của bố thành công trên đường đời’, phía dưới ký tên: ‘Bang’ thay vì tên Bảng, kèm theo số điện thoại bàn của gia đình.

Chị Huyền mang theo hành trang là quyển sách với lời dặn dò của bố. Sang xứ người, cô sinh viên Việt Nam chăm chỉ học hành. 

Ở Việt Nam, mỗi lần nghe con gọi điện, chia sẻ về cuộc sống, biết cảnh xa nhà đầy rẫy khó khăn nhưng ông Bảng vẫn động viên con cố gắng vượt qua, phấn đấu vì tương lai phía trước.

Cuộc điện thoại cuối cùng chị Huyền gọi về, tâm trạng khá vui vẻ, kể về những người bạn mới quen. Bẵng đi 1 tháng, 2 tháng, ông bặt tin con. Lo âu, ruột gan nóng như lửa đốt, ông cố liên lạc theo địa chỉ con gái gửi về nhưng không có hồi âm.

Nửa năm sau, ông Bảng bàng hoàng nhận cuộc điện thoại lạ, người gọi giới thiệu bằng tiếng Việt lơ lớ, nhiều từ không rõ. Người đó nói, con gái ông đã rời khỏi trường. Bạn bè của Huyền đã thu xếp đồ đạc, gửi về Việt Nam.

‘Gia đình tôi cho rằng con gái bỏ trốn ra ngoài tìm việc, kiếm tiền, đợi ổn định sẽ gọi về’, ông Bảng nói.

Vậy nhưng, chuỗi ngày dài mong ngóng tin con dường như đã hút cạn niềm hi vọng của cặp vợ chồng già. Ngày này qua tháng khác, ông và vợ thay phiên nhau túc trực bên máy điện thoại. Chỉ cần có tiếng chuông reo, tim họ lại đập liên hồi nhưng đặt máy xuống, nước mắt lại ùa về.

‘Bao đêm tôi thức trắng, suy nghĩ xem con ở nơi đâu? Tôi nhờ các mối quan hệ trong và ngoài nước dò la. Bất cứ ai có bạn bè, người thân học tập, sinh sống bên đó tôi đều gửi ảnh và tên tuổi con sang với niềm tin mãnh liệt, họ sẽ tìm được con cho mình’, cựu binh già bồi hồi kể.

Cuộc trùng phùng nhờ quyển sách cũ

5 năm biến mất bên nước ngoài không một lý do, gia đình ông Lâm Văn Bảng không ngờ gặp lại con gái ở Cầu Giấy (Hà Nội), cách nhà chỉ vài chục km. Có điều, chị bị mất trí nhớ. Toàn bộ ký ức cũ về gia đình, bố mẹ hoàn toàn mất sạch. 

Những ngày ở Hà Nội, chị Huyền làm đủ nghề mưu sinh. Ban đầu, chị rửa bát thuê cho các quán ăn, bán bánh mỳ rong, tối đến vào chùa xin tá túc. Một thời gian tích lũy được số vốn nhỏ, chị về phố Trương Định (Hoàng Mai, Hà Nội) thuê nhà trọ sinh sống và theo chân một phụ nữ quê Thái Bình buôn bán sách cũ trên đường Láng.

Hai người sống nương tựa vào nhau nhưng vào một đêm, người phụ nữ đó bỏ đi, ôm theo toàn bộ số tiền tiết kiệm ít ỏi của chị Huyền. Chị Huyền thất vọng nhưng gạt nỗi buồn sang một bên, ngày ngày vẫn ra lề đường ngồi bán sách. Lúc rảnh rỗi, chị Huyền thường mang sách báo cũ ra đọc. Những kiến thức trong đầu dần dần quay về, chị ngấu nghiến đọc hết cả sạp sách cũ.

{keywords}
Căn nhà nơi chị Huyền từng sống trước khi đi du học nay trở thành Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt và tù đày.

Như một cơ duyên, một lần, chị biết gia đình gần nơi mình ở có nhu cầu tuyển gia sư cho con. Chị mạnh dạn vào hỏi và đề nghị: ‘Cô chú cho cháu dạy thử vài buổi miễn phí. Nếu em học khá hơn trước, cô chú trả tiền cho cháu chưa muộn’.

Với khả năng của mình, chị Huyền dần lấy được thiện cảm của gia đình học trò. Học trò cũng tiến bộ thấy rõ. Cứ thế, người này giới thiệu người kia, chị Huyền bỗng chốc trở thành gia sư có uy tín. Ban ngày, chị Huyền cần mẫn đi bán hàng, tối đến lăn lộn với giáo án và các học trò nhỏ.

Cuộc sống nhọc nhằn nhưng chưa bao giờ chị quên ý niệm tìm lại gốc gác bản thân mình. Chị luôn đau đáu câu hỏi: ‘Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Bố mẹ tôi thế nào?’. Chính công việc bán sách đã đưa đẩy, giúp chị Huyền tìm lại gia đình một cách bất ngờ.

Cận Tết Nguyên đán 2005, mọi người trong xóm trọ về quê gần hết. Một đêm trằn trọc mãi không ngủ được, chị Huyền ngồi dậy lấy quyển sách trong tập sách cũ mới mua hồi chiều ra đọc. Quyển sách có tựa đề: 'Gương nhân quả'.

Lần giở trang bìa, chị giật mình khi thấy trong đó có kẹp chứng minh thư mang tên: ‘Lâm Thị Thanh Huyền’ sinh năm 1979. Điều khó lý giải là cô gái trong ảnh có khuôn mặt giống chị như tạc.

Ngoài ra, trên quyển sách còn có dòng chữ cùng số điện thoại của người tên ‘Bang’. Tò mò, ám ảnh với những gì vừa phát hiện được, chiều hôm sau, chị Huyền đánh bạo gọi điện đến số điện thoại đó.

Người nhấc máy phía đầu dây là bà Nguyễn Thị Lan - vợ ông Bảng. Nghe cô gái nào đó hỏi thăm người tên Bang, bà cho biết, không có ai tên như vậy và dập máy.

Không nản lòng, chị Huyền tiếp tục gọi cuộc tiếp theo. Do nhà đang có khách mà phải chạy đi chạy lại nghe máy, bà Lan bắt đầu bực dọc. 

Đến lần thứ 3, như có linh tính, ông Bảng chạy đến, ra hiệu vợ đưa máy cho mình. Cô gái rụt rè nói: ‘Con bị thất lạc gia đình, con muốn hỏi đây có phải nhà bác Bang không ạ? Nhà mình có ai tên Huyền không bác?’.

Nghe tiếng quen thuộc, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng ông Bảng. ‘Huyền phải không con? Bố đây, bố là Bảng không phải Bang. Con đang ở đâu, bố đến đón’, ông Bảng không ngần ngại đáp lại.

Đêm hôm đó, theo địa chỉ chị Huyền cung cấp, ông Bảng cùng cô con gái cả bắt taxi lên Hà Nội. Trước khi đi, ông mang theo quyển album ảnh kỷ niệm của gia đình.

Giây phút trùng phùng, chị Huyền không nhận ra bố đẻ, vẫn xưng hô ‘bác, cháu’ đầy xa cách. Còn ông Bảng như vỡ òa vì hạnh phúc. Trước mắt ông lúc này là cô con gái út bằng xương, bằng thịt mà ông mong mỏi bao năm tháng qua. Mãi một lúc, ông mới có thể cất lời.

Khi được ông Bảng đưa quyển album gia đình, kể lại những mốc thời gian chụp ảnh cùng các câu chuyện gia đình, chị Huyền mới can đảm theo ông về Phú Xuyên. Từ đây, những bí ẩn về sự mất tích kỳ lạ và quãng thời gian lưu lạc của chị dần được hé mở.

Ông Lâm Văn Điện - CT UBND xã Nam Triều chia sẻ: 'Sự việc con bác Bảng mất tích rồi trở về xảy ra hơn chục năm về trước, ở thời chủ tịch xã cũ. Chúng tôi có biết đến vụ việc đó nhưng không nắm được chi tiết. Với các trường hợp rời khỏi địa phương, khi quay lại sinh sống, có khai báo, chúng tôi sẽ tạo điều kiện làm các giấy tờ về nhân thân, pháp lý như mọi công dân bình thường'.

(Còn nữa)

Cơ ngơi rộng 2000m2 của ông lão 76 tuổi ở Hà thành

Cơ ngơi rộng 2000m2 của ông lão 76 tuổi ở Hà thành

Là một cựu tù, ông Bảng từng chứng kiến nhiều chiến sĩ cách mạng bị địch tra tấn dã man trong trại giam ở Phú Quốc. Khi nghỉ hưu, ông quyết định bán nhà cửa, đất đai xây bảo tàng tri ân đồng đội.

" alt="Cô gái Việt mất tích bí ẩn ở Úc, 5 năm sau tìm được gia đình nhờ cuốn sách cũ" width="90" height="59"/>

Cô gái Việt mất tích bí ẩn ở Úc, 5 năm sau tìm được gia đình nhờ cuốn sách cũ

Ông cúi gập người cởi chiếc giày trong chân ra. Sau đó, ông thử chiếc giày được một người khác lấy giùm từ trong đống giày cũ. Vừa vặn. Ông nở nụ cười rồi tháo luôn chiếc giày bên kia ra để đi cho đủ đôi.

Ông đang bị bệnh - hậu quả sau một lần tai biến - không thể tự mình di chuyển được. Ông ngồi trên chiếc xe lăn chạy điện đi thẳng vào quầy giày của khu chợ 0 đồng bên trong sân nhà thờ Tân Sa Châu - đường Lê Văn Sĩ (P.2, Q. Tân Bình, TP. HCM).

{keywords}
Tìm được đôi giày ưng ý.

Đôi giày của ông bị rách. Ông muốn có đôi giày mới nhưng nhiều năm qua căn bệnh nghiệt ngã đã khiến cho ông không còn khả năng sắm sửa. Ông điều khiển xe đến quầy giày dừng lại đưa mắt nhìn một hồi lâu.

Cuối cùng ông chỉ tay về hướng đôi giày da trên kệ nhờ một người đứng gần lấy giúp. Ông thử đôi giày rồi quay ra nói như phân trần với người này: 'Tôi vào mấy lần rồi hôm nay mới gặp đôi giày vừa chân. Chân tôi nhỏ quá cũng khó. Đôi giày cũ rách đã lâu, tôi cố chờ đến tận hôm nay mới được'.

{keywords}
Chợ 0 đồng bên trong sân nhà thờ Tân Sa Châu - đường Lê Văn Sĩ (P.2, Q. Tân Bình, TP. HCM)

Gọi là chợ chứ thật ra nơi đây là chương trình từ thiện - trưng bày quần áo, giày dép, cặp sách và đồ chơi con nít - được giáo xứ Tân Sa Châu lập ra từ năm 2016.

Nơi đây tiếp nhận những thứ còn tốt mà bà con không dùng nữa để tặng không cho những ai cần đến, theo đúng châm ngôn 'thừa mang đến, thiếu lấy đi', không ai phải tốn một đồng nào cả.

{keywords}
Nơi nhận hàng bà con mang đến.

Ban đầu, chương trình được thực hiện một năm 2 lần vào tháng 6 và tháng 12.

Sau đó, do ở nhà thờ còn có bếp ăn miễn phí và ăn sáng 2000đ nên khách ra vào khá đông. Đa số đều là người nghèo. Có những người quần áo không lành lặn. Nhìn cảnh đó, không ai cầm lòng được. Vì vậy đến năm 2019, giáo xứ quyết định chợ 0 đồng hoạt động liên tục từ 6h đến 12h các ngày trong tuần, trừ Chủ nhật.

{keywords}
Khách đến chọn món hàng phù hợp với mình. 

Chợ đã đông. Người đem hàng đến và người đến lấy thứ mình cần khá nhiều. Chị H. khệ nệ bưng từng bịch quần áo cũ mang vào. Người chị đã đẫm mồ hôi. Chị cho biết nhà chị ở tận xã Vĩnh Lộc A (Bình Chánh). Biết nơi đây có nhận quần áo cũ cho người nghèo nên chị gom góp để mang đến cho bà con.

{keywords}
Vừa treo lên đã có người đến chọn.

Bên trong, những bao hàng đầy ắp do bà con mang đến được xếp thành vòng tròn. Có 4 chị ngồi ở giữa lựa ra từng cái. Các chị cho biết những cái tốt, sạch để riêng. Những quần áo còn lành nhưng bẩn sẽ được giặt lại. Quần áo rách có thể vá thì vá không thì đành phải bỏ.

Chọn xong, quần áo được cho vào một chiếc xe đẩy. Một người đàn ông đẩy ra ngoài dùng móc treo từng chiếc áo chiếc quần lên giá đỡ. Khách cứ thế mà chọn lựa.

Trong lúc mọi người đang say sưa ngắm từng chiếc áo chiếc quần, ở một góc nhỏ, một bé trai đang chăm chú chọn đồ chơi. Những món đồ chơi bằng nhựa đủ loại lớn nhỏ được trải đầy trên đó. Bé thích lắm, muốn ôm lấy hết nhưng mẹ của bé ngăn lại: 'Còn rất nhiều bạn thiếu đồ chơi như con. Con chỉ lấy một món nào con thích nhất thôi. Còn để cho các bạn khác nữa, con nhé'.

{keywords}
Khách cùng nhau chọn giày.

Thằng bé vùi đầu vào người mẹ nó rồi thỏ thẻ, 'mẹ ơi con thích chiếc máy bay. Con lấy nhé'. Mẹ bé gật đầu rồi 2 mẹ con rời khu chợ. Ngang qua chỗ để cặp, đứa trẻ dừng lại. Nó ngắm nghía tỏ vẻ thích thú. Người mẹ nói với nó, 'hôm trước mẹ lấy cho con cái cặp đi học rồi. Con còn muốn lấy nữa sao?'. 'Không mẹ ơi, con thấy cặp đẹp con ngắm thôi'. Sau đó, hai mẹ con vui vẻ nắm tay nhau rời chợ 0 đồng.

Khách đến mỗi lúc một nhiều. Anh Minh 50 tuổi, nhà ở Xuân Thới Thượng (Hóc Môn) chạy xe ôm cho biết, anh đông con quá, vợ lại bệnh. 'Công việc chạy xe cũng chỉ đắp đỗi qua ngày. Ăn còn nhịn huống chi là mặc. Cũng may, nhờ chợ 0 đồng này tôi có được vài chiếc áo lành lặn lịch sự, đỡ một khoản tiền lớn'.

{keywords}
Tìm cho con chiếc cặp đi học.

Tại chỗ bày giày dép, mọi người cũng đang tìm cho mình một đôi giày, một đôi dép vừa ý.

Những người đến với chợ 0 đồng ai nấy đều nghèo. Nhưng ở đây, không có ai tham lam, chỉ lấy vừa đủ để dùng. Người thừa mang đến, người thiếu lấy đi, cứ thế mà hết ngày này qua tháng nọ.

Ông Trần Viết Hợp, Giám đốc Hội đồng Mục vụ giáo xứ Tân Sa Châu cho biết, sự có mặt của chợ 0 đồng đã giúp được nhiều người cùng khổ. Ở đây, chúng tôi không phân biệt tôn giáo, ai cần cũng có thể vào lấy về dùng. Cái chúng tôi cần là những người có nhu cầu đến với chợ 0 đồng nên là những người nghèo, những người cơ nhỡ. Có như vậy, mới giúp được bà con khốn khó vượt qua được giai đoạn ngặt nghèo trong cuộc sống. 

Khu chợ bên ngoài nghèo nàn, bên trong buôn bán kim cương như bán rau

Khu chợ bên ngoài nghèo nàn, bên trong buôn bán kim cương như bán rau

Mahidharpura (thành phố Surat thuộc phía tây Ấn Độ) được xem là thủ đô kim cương của toàn thế giới, nơi buôn bán giao dịch kim cương như một khu chợ trời bình thường.

" alt="Chợ ở Sài Gòn, khách đến chỉ việc lấy đồ, không cần trả tiền" width="90" height="59"/>

Chợ ở Sài Gòn, khách đến chỉ việc lấy đồ, không cần trả tiền

TP.HCM còn cần hơn 1,8 triệu liều vắc xin Covid