当前位置:首页 > Thế giới > Nhận định, soi kèo Saint 正文
标签:
责任编辑:Ngoại Hạng Anh
![]() |
Mẫu ô tô giá giá rẻ Maruti Suzuki Eeco được nâng cấp thêm nhiều tính năng an toàn mới. |
Động thái này được đưa ra trong bối cảnh các mẫu xe ô tô tại Ấn Độ bắt buộc phải đáp ứng mức trang thiết bị an toàn nhất định trước khi bán cho người tiêu dùng. Bởi trước đây, nhiều xe giá rẻ xuất xứ từ Ấn Độ bị đánh giá rất tệ về độ an toàn, trong đó có cả mẫu Maruti Suzuki Eeco.
Tuy nhiên, ngoài việc nâng cấp các tính năng an toàn, Maruti Suzuki Eeco không có bất kỳ sự thay đổi cơ học hay thiết kế ngoại thất nào.
Các trang bị cần thiết cho một chiếc xe hiện đại như hệ thống lái trợ lực cũng không thấy xuất hiện ở mẫu ô tô này.
Maruti Suzuki Eeco được trang bị động cơ xăng G12B 1.2 lít lâu đời của Suzuki kết hợp với hộp số tay 5 cấp. Chiếc xe có các tùy chọn 5 chỗ và 7 chỗ ngồi, ngoài ra còn có biến thể CNG.
Tại thị trường Ấn Độ, Maruti Suzuki Eeco có giá khởi điểm từ 3,61 Lakhs (khoảng hơn 122 triệu đồng) và tăng lên 4,65 Lakhs (tương đương khoảng 157 triệu đồng), tùy thuộc vào từng biến thể.
Anh Tuấn (Theo Autocarindia)
Rolls-Royce luôn có giá bán cao ngất ngưởng. Nhưng ở Việt Nam, không ít đại gia sẵn sàng chi hàng chục tỷ để sở hữu chiếc siêu xe đến từ Anh quốc, trong đó, rất nhiều đại gia Ninh Bình có niềm đam mê này.
" alt="Ô tô Suzuki 7 chỗ giá 122 triệu thêm nhiều tính năng mới"/>Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Anh Cầm đọc thơ như nhạc rock vậy
Hoàng Nhuận Cầm là nhà thơ nổi tiếng thời chống Mỹ cứu nước. Anh từng đạt giải Nhất cuộc thi thơ tuần báo Văn nghệ. Nhiều bài thơ của anh được hế hệ trẻ yêu thích.
Thơ Hoàng Nhuận Cầm rất đẹp mà có lần tôi từng ví thơ anh như làn sương sớm bay trên thảm cỏ ban mai. Thơ của Hoàng Nhuận Cầm phản ánh nét đẹp trong sáng của người lính, thế hệ Việt Nam ra trận lớp cuối cùng.
Hoàng Nhuận Cầm là một cây bút đa tài. Ngoài làm thơ, anh còn viết kịch bản văn học. Kịch bản Mùi cỏ cháy,viết về thế hệ cầm súng với anh như Nguyễn Văn Thạc rất sống động. Trong Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc cũng có những dòng nhận xét đẹp về Hoàng Nhuận Cầm. Đó là lớp người ra trận rất đẹp trong những năm tháng chiến đấu.
![]() |
Nhà thơ Trần Đăng Khoa. |
Tôi có rất nhiều kỷ niệm với anh Cầm, vì chúng tôi tham gia nhiều chương trình với nhau như Khách đến chơi nhà, bàn về nhiều vấn đề nóng hổi nhất của đất nước. Những buổi đi nói chuyện trong quân đội, chúng tôi hay đi cùng nhau. Anh em cũng bổ sung cho nhau. Tôi thì rủ rỉ nói nhưng anh Cầm gần như đốt cháy mình lên trong những câu chuyện.
Anh Cầm đọc thơ như nhạc rock vậy, cảm giác bùng cháy. Tôi nhiều lần nói với anh: Thôi bác cứ bình tĩnh mà đọc, như thế tốn sức lắm!Cảm giác anh Cầm xổ hết cả ruột gan trong bài thơ ấy.
Anh Cầm ứng xử rất thông minh. Trong mỗi câu chuyện của anh đều có yếu tố bất ngờ khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn. Anh mất đi là một tổn thất!
MC Thảo Vân: 'Bác sĩ hoa súng'- nhân vật đặc biệt của Gặp nhau cuối tuần
![]() |
Anh Hoàng Nhuận Cầm là người nhiệt huyết, lúc nào cũng sôi nổi, nghiêm túc, hết mình. Một giai đoạn dài anh em làm Gặp nhau cuối tuầnvới nhau, biết bao kỷ niệm.
Nhìn anh lúc nào cũng tội tội, hiền lành nhưng thực ra bên trong vẻ ngoài thu mình ấy là một trái tim cực kỳ trẻ trung, sôi nổi. Chính vì thế anh mới tạo dấu ấn với “Bác sĩ hoa súng”- một nhân vật cũng rất đặc biệt của Gặp nhau cuối tuần. Nghe tin anh Hoàng Nhuận Cầm mất, tôi thấy xót xa vì năm nay nhiều nghệ sĩ qua đời đột ngột, buồn quá!”.
NSND Tự Long: Tôi luôn cảm ơn mối duyên được diễn cùng nhà thơ hóm hỉnh
![]() |
Lâu rồi tôi không có dịp gặp nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm nhưng thời điểm năm 1999 mới vào nghề tôi đóng cùng anh ấy series bác sĩ hoa súng và Gặp nhau cuối tuần. Cũng chính anh Hoàng Nhuận Cầm là người viết kịch bản. Nhờ chương trình Gặp nhau cuối tuầnvà Thư giãn cuối tuần, hai anh em đóng chung mà khán giả biết đến một nghệ sĩ Tự Long. Tôi luôn thầm cảm ơn mối duyên được diễn cùng nhà thơ hóm hỉnh dí dỏm và nhiều bài thơ rất hay. Xin được vĩnh biệt nhà thơ tài hoa và gửi lời chia buồn đến gia đình người thân của anh.
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm vào vai 'bác sĩ Hoa súng' trong Gặp nhau cuối tuần
Sơn Hạnh
Nhà thơ Hữu Việt xác nhận với VietNamNet thông tin 'Bác sĩ Hoa súng' Hoàng Nhuận Cầm đã qua đời khoảng từ 15-17h chiều nay, 20/4, thọ 69 tuổi.
" alt="Hoàng Nhuận Cầm trong mắt Trần Đăng Khoa, NSND Tự Long, MC Thảo Vân"/>Hoàng Nhuận Cầm trong mắt Trần Đăng Khoa, NSND Tự Long, MC Thảo Vân
Có lẽ đúng là như vậy, vì tôi ra đường được nhiều người khen: “Bà ơi, sao da bà đẹp thế, vẫn cứ hồng hào trắng trẻo”. Ở tuổi này thì phải tự biết mình rồi, nhưng thấy mọi người nói vậy, tôi cũng vui.
Tôi giờ đây chẳng phải làm gì nhiều, ngày ngày hai buổi ra ngồi trà đá ở đầu ngõ. Bà Xuyến (nghệ sĩ Kim Xuyến) ở Hàng Vải, ngày nào cũng lên đây ngồi cùng. Chúng tôi hàn huyên đủ thứ. Nhiều người đi đường trông thấy nghệ sĩ cũng vào xin chụp ảnh và cùng trò chuyện.
Lê Khanh nhiều năm nay đã dọn về đây ở căn nhà bên trong, liền cửa với nhà tôi. Lê Vy ở xa cũng rất chăm gọi điện. Các con thường xuyên thăm hỏi, động viên, nên tôi không có gì đáng phàn nàn.
- Ở tuổi 85 mới được nhận danh hiệu NSƯT, bà có bất ngờ?
Tôi bất ngờ lắm! Thú thật, tôi từng nghĩ mình sẽ không thể được. Đến khi mọi người xem tivi bảo tôi: “Bà ơi, bà được phong NSƯT, em trai bà, ông Lê Chức được phong NSND”, tôi vẫn bán tín bán nghi. Tới lúc Hội Nghệ sĩ mời lên gặp gỡ, tôi mới tin đây là sự thực.
Hai chị em tôi tay bắt mặt mừng, hạnh phúc và sung sướng tại buổi gặp gỡ của Hội Nghệ sĩ. Gia đình nghệ sĩ mà, được công nhận tôi vui lắm. Có lẽ tôi được Trời thương nên về cuối đời có nhiều điều mãn nguyện.
- Ở tuổi 85 mới được nhận danh hiệu NSƯT, bà có bất ngờ?
Tôi bất ngờ lắm! Thú thật, tôi từng nghĩ mình sẽ không thể được. Đến khi mọi người xem tivi bảo tôi: “Bà ơi, bà được phong NSƯT, em trai bà, ông Lê Chức được phong NSND”, tôi vẫn bán tín bán nghi. Tới lúc Hội Nghệ sĩ mời lên gặp gỡ, tôi mới tin đây là sự thực.
Hai chị em tôi tay bắt mặt mừng, hạnh phúc và sung sướng tại buổi gặp gỡ của Hội Nghệ sĩ. Gia đình nghệ sĩ mà, được công nhận tôi vui lắm. Có lẽ tôi được Trời thương nên về cuối đời có nhiều điều mãn nguyện.
- Đến khi nào bà bắt đầu biết tới phim ảnh?
Đó là năm 1980, khi đạo diễn Hà Văn Trọng bắt tay vào làm phim Đứa con người hàng xóm, mời tôi tham gia. Lúc đó, tôi chưa biết gì về phim ảnh, cứ nghĩ mình bé quá, có 34 kg, liền lấy áo len mặc độn vào bên trong, áo cánh mặc bên ngoài. Đến nơi, anh Trọng bảo tôi: “Trời ơi! Thế gian này có bao nhiêu người béo, tôi mời chính vì cô gầy đấy chứ”.
Sau đó, tôi được mời tham gia nhiều phim khác. Thời ấy, nghệ sĩ được đưa cát-sê bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu. Quan trọng là thấy mình trên tivi, vui lắm. Ngày ấy phim còn hiếm, mỗi lần tới giờ phim là cả xóm tập trung đến nhà tôi xem, không khác gì rạp chiếu bóng.
- Trước khi đến với kịch nghệ và điện ảnh, bà từng là một diễn viên múa. Vì sao bà rời bỏ lĩnh vực này?
Năm tôi 17 tuổi, bố tôi - nhà thơ, nhà viết kịch Lê Đại Thanh - từ Hải Phòng lên Hà Nội. Ông bảo: “Con lên đây, bố đưa con đi thi tuyển vào đoàn văn công”. Tôi mừng lắm, liền sắp xếp đồ đạc lên đường. Tôi được tuyển ngay vì lúc đó ngoại hình cũng được.
Tôi tiếp thu nhanh, nhưng mặc cảm vì bị chút tật ở cánh tay từ khi còn bé. Do ngã từ sập gụ xuống, xương của tôi bị trồi ra chữa không lành, một phần hơi bị cong. Ban đầu múa dân tộc, tôi mặc áo dài, cánh tay được che đi nên không ai phát hiện. Tới một ngày, cả đoàn chuyển sang múa Chăm Pa, mặc trang phục gần như áo yếm. Tôi xấu hổ quá, lại còn trẻ con, viết mấy chữ để lại tập thể 66 Quán Sứ: “Em chào các chị em về”, rồi đón ô tô quay lại Hải Phòng.
- Cơ duyên nào khiến sau đó bà quay lại với nghệ thuật?
Tôi quay lại vào đúng thời điểm nhạc sĩ Trần Hoàn làm Giám đốc Sở Văn hóa Thành phố. Bác Hoàn rất yêu văn nghệ và tâm huyết trong việc dạy bảo văn công. Tôi được bác cho đi dạy múa hát. Một thời gian sau, bố gọi tôi lên Hà Nội lần hai, giúp tôi xin vào Đoàn kịch Trung ương, nhà viết kịch Học Phi khi đó làm trưởng đoàn.
Nhớ lại thời điểm đứng trên sân khấu kịch, tôi cũng là người may mắn. Tôi đã trải qua rất nhiều dạng vai khác nhau, ăn xin có, quý tộc có. Không ít lần, mẹ con tôi được đứng cùng nhau trên sân khấu. Trong nhà tôi còn lưu giữ rất nhiều bức ảnh kỷ niệm của những lần hóa thân vào vai diễn, tôi vẫn xem lại.
- Tại đây, bà quen và kết hôn với cố NSND Trần Tiến. Đây là mối tình đầu của bà?
Đúng thế! Chuyện chúng tôi khi ấy lãng mạn và thú vị lắm. Tôi ở một tổ, ông ấy ở tổ khác, cách nhau bức tường, có cái cửa đi qua đi lại. Một hôm, khi tôi đang dựa vào cửa, bỗng thấy lạch cạch ở sau lưng. Tôi quay lại và thấy một cọng rơm đưa tới phía mình. Tôi rút cọng rơm, ông ấy viết trên đó: “Anh yêu em”.
Những ngày sau, chúng tôi đi chơi với nhau rồi yêu thương, gắn bó. Tôi đồng ý ông ấy cũng nhanh bởi ông Tiến chỉ hơn tôi một tuổi, điển trai, lại là thanh niên Hà Nội gốc, văn minh, nho nhã.
- Thời điểm ly hôn với ông, bà có buồn bã, suy sụp?
Tôi không bị như vậy. Đàn bà tuổi Hổ thường mạnh mẽ, cứng cỏi trước những biến cố. Ông Tiến là người đòi ly hôn, nhưng khi đưa đơn tôi ký xong thì ông cũng quên. Khoảng 3, 4 tháng sau, khi dọn nhà, tôi bỗng thấy tờ đơn rơi xuống trước mặt. Tôi liền đem nộp ra tòa. Nhận kết quả ly hôn, ông ấy rất bất ngờ.
Sau khi chia tay ông Tiến, cũng có nhiều người ngỏ ý với tôi nhưng thương các con, tôi đều từ chối. Nói chung, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Ngày ông mất, tôi cùng các con tiễn ông đoạn đường cuối trọn nghĩa tình.
(Theo VTC)
NSƯT Lê Mai là nghệ sĩ gạo cội trong làng sân khấu kịch Việt Nam. Ở tuổi 84, bà sống bình yên bên con cháu.
" alt="NSƯT Lê Mai: Tôi được tỏ tình bằng một cọng rơm"/>Nhạc sĩ Lê Anh Thủy chia sẻ: “Khí phách Hà Nộilấy cảm hứng từ trận đánh 12 ngày đêm lịch sử, được ví như trận Điện Biên Phủ trên không trên bầu trời Hà Nội. Dù không được sinh ra hay chứng kiến những ngày rực lửa trong 12 ngày đêm ấy nhưng qua những tư liệu và thông tin đọc được thì những cảm xúc về một Hà Nội hào hùng, quyết tử đã hiện lên trong tâm trí tôi khiến tôi cầm bút viết nên bài hát này. Đây là món quà tinh thần nhỏ bé mà tôi muốn dành tặng Hà Nội - mảnh đất đã nuôi dưỡng giấc mơ nghệ thuật của tôi, giúp tôi trưởng thành như ngày hôm nay. Và ca khúc này cũng chính là nén tâm nhang mà tôi muốn dâng lên những hương hồn liệt sĩ đã ngã xuống trong 12 ngày đêm máu lửa ấy".
Ca sĩ trẻ Minh Thúy tâm sự: "Trước khi hát, tôi đọc rất kỹ phần lời ca khúc sau đó lên mạng tìm đọc rất nhiều tư liệu, bài viết về 12 ngày đêm của năm 1972 lịch sử ấy để làm dày thêm sự hiểu biết của mình. Vì thế trong phòng thu, khi nhạc nổi lên, tôi đã thực sự xúc động, nhắm mắt lại để tưởng tượng ra không gian lịch sử hào hùng một thời và hát bằng cả trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ, bằng cả tinh thần như những chàng trai cô gái Thủ đô năm nào, quyết tử cho Hà Nội, quyết tử cho Tổ quốc! Cảm xúc trào dâng mãnh liệt, tôi hát trong niềm xúc động, cảm phục và tự hào".
An Na
" alt="'Khí phách Hà Nội' đánh dấu nửa thế kỷ chiến thắng Điện Biên Phủ trên không"/>'Khí phách Hà Nội' đánh dấu nửa thế kỷ chiến thắng Điện Biên Phủ trên không
Tôi thấy một vấn đề hiện nay là việc cấp giấy phép lái xe con khá dễ dàng, nhiều người dù có bằng nhưng còn không biết những nguyên tắc cơ bản của kỹ thuật ô tô hay quy tắc xử lý các tình huống thường ngày tưởng như ai cũng biết. Tôi lấy ví dụ như trong trường hợp rất đơn giản là lái xe và người ngồi bên cạnh muốn đổi lái cho nhau ở giữa đường, dám chắc đến 70% là không biết đi thế nào cho đúng.
Thời chúng tôi khi học lái xe, các thầy dạy rất kỹ từ những thứ đơn giản nhất. Trong đó, khi lái và phụ xe khi đổi chỗ cho nhau, ngoài việc tuân thủ theo quy định về dừng đỗ xe trên đường thì bắt buộc phải tuân theo quy tắc "vòng xoáy âm dương" khi di chuyển. Quy tắc này có nghĩa là người đang ở vị trí lái phải đi vòng về phía đằng sau xe để sang bên phụ, còn người đang ở ghế phụ sẽ đi qua đầu xe chứ không được đi ngược lại.
Tại sao lại có quy tắc này?
Thứ nhất là để tạo nên đường một chiều giúp hai người không bị "va" vào nhau trong quá trình đổi lái, nhất là ở những vị trí đỗ xe chật hẹp chỉ đủ cho 1 người đi qua.
Thứ hai, quan trọng hơn, đó là hướng di chuyển này giúp cả hai đều có góc nhìn hướng về phía sau bên lái của xe. Đây chính là hướng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm nhất khi có thể có phương tiện cùng chiều lao tới khi dừng đỗ xe ở lề đường. Nếu đi theo hướng ngược lại, lái xe sẽ hoàn toàn bị đông và có thể bị đâm từ sau lưng mà không thể có phản ứng gì.
Đó là lý do tại sao ở thế hệ chúng tôi, khi những người ngồi trên xe con muốn đổi lái cho nhau đều có thói quen đi đúng theo quy tắc nói trên, còn hiện nay gần như ít người dạy.
Mở rộng ra không chỉ khi đổi lái, trường hợp hay gặp là lái xe xuống mở cửa cho sếp ngồi phía bên phụ cũng phải tuân theo nguyên tắc này, tức là người lái xe khi rời ghế lái sẽ đi vòng về phía sau để mở cửa và sau khi xong việc thì đi qua phía đầu xe để trở lại ghế lái.
Thế nên, chỉ cần quan sát vào hướng di chuyển khi rời ghế lái là tôi có thể biết những lái xe đó có được dạy dỗ "đến nơi đến chốn" hay không. Và nếu ai chưa biết đến quy tắc này thì cũng nên làm theo vì chính sự an toàn và "chuyên nghiệp" của mình.
Hy vọng chia sẻ của tôi sẽ giúp ích được ít nhiều cho độc giả của VietNamNet.
Độc giả Vũ Thành Trung (Thanh Xuân, Hà Nội)
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
" alt="'Tài già' nêu quy tắc khi đổi lái trên đường ít người biết"/>Sau một chuyến bay bị delay nhiều giờ, khi về đến Hà Nội, anh Đặng Thành Long (35 tuổi, trú tại Thanh Xuân, Hà Nội) đã đặt một chiếc xe taxi công nghệ đón ở sân bay với mong muốn sớm về nhà sau chuyến đi dài. Những tưởng có được khoảng thời gian yên tĩnh, thảnh thơi, thế nhưng vừa lên đến xe, vị tài xế lớn tuổi đã liên tục “chuyện như pháo rang”.
Lúc đầu, vì phép lịch sự nên anh Long đáp lại vui vẻ, tuy vậy nam tài xế lại tiếp tục ‘buôn’ với anh những câu chuyện không đầu không cuối khiến khách hàng này không khỏi khó chịu.
“Dù rất mệt và muốn được yên tĩnh, thế nhưng tôi vẫn phải cố tiếp chuyện bác tài. Lúc sau thì chỉ ‘à, ừ’ cho xong nhưng vẫn bị lái xe này bắt nghe những chuyện ‘trên trời dưới đất’, từ thời sự quốc tế đến văn hoá giải trí và cả chuyện đánh ghen, nhảy cầu,... Có thể do tính cách cởi mở, họ làm vậy là muốn gây thiện cảm để khách hàng chấm 5 sao nhưng tôi vẫn thấy rất phiền", anh Đặng Thành Long chia sẻ.
Tương tự anh Long, chị Nguyễn Quỳnh Nga (25 tuổi) sau bữa tiệc sinh nhật bạn thân về khá muộn cũng đã bắt một chuyến taxi để về nhà. Thế nhưng, quãng đường hơn 20 km từ Hà Đông về nhà chị ở Long Biên (Hà Nội) đã không mấy dễ chịu.
“Nam tài xế thấy mình đi về một mình thì hỏi những câu rất kém duyên như: Em đang làm nghề gì? Đang ở nhà với bố mẹ hay thuê trọ? Sao lại đi chơi có 1 mình? Bạn trai đâu mà không đưa về?... Không trả lời thì bất lịch sự mà nếu cứ tiếp chuyện thì sẽ bị hỏi mãi. Sau đó, mình phải giả vờ gọi điện thoại để cắt mạch ‘điều tra’ của anh taxi”, chị Nga kể.
Trường hợp của anh Long, chị Nga chỉ là hai trong số hàng ngàn trường hợp khách hàng đi taxi (cả taxi truyền thống và xe công nghệ) cảm thấy khó chịu với sự cởi mở đến mức vô duyên của các tài xế. Nhiều lái xe còn nói chuyện điện thoại hàng chục phút, bật nhạc quá to hoặc thậm chí sẵn sàng văng tục, chửi bậy khi bất chợt bị một xe nào đó tạt đầu, lấn làn.
Khi sự riêng tư cần được tôn trọng
Theo nhiều chuyên gia tâm lý học, con người nói chung và những khách hàng sử dụng dịch vụ công cộng như taxi, xe buýt, xe ôm,... nói riêng khi buộc phải tiếp chuyện trong tình thế bị động sẽ dẫn tới trải nghiệm không mấy vui vẻ, thậm chí khó chịu và gây ra sự ám ảnh mức độ nhẹ.
Đặc biệt là nhóm người introvert (người hướng nội), việc phải trò chuyện với một ai đó thật là điều không dễ dàng. Trong những trường hợp này, dù muốn hay không thì hành khách vẫn phải nghe những câu chuyện "chẳng đâu vào đâu" của lái xe mà hầu như rất ít người dám đề nghị tài xế im lặng vì sợ bị đánh giá là bất lịch sự hoặc sợ
Mới đây, Grab thông báo chuẩn bị tung ra tính năng "chuyến xe yên lặng" áp dụng từ ngày 27/6 nhằm tăng trải nghiệm cho khách hàng yêu thích sự yên tĩnh. Tính năng này được lựa chọn khi khách hàng mong muốn hạn chế trao đổi và tiếp xúc với tài xế khi đang sử dụng các dịch vụ di chuyển của Grab.
Với những chuyến xe như vậy, tài xế sẽ cần giữ im lặng trong suốt hành trình. Tuy nhiên, các bác tài vẫn có thể trao đổi với khách một số thông tin cần thiết để phục vụ chuyến đi như chào hỏi, xác nhận thông tin chuyến xe, lời nhắc an toàn (thắt dây an toàn, đội nón bảo hiểm hoặc mở/đóng cửa xuống xe bên phải), xác nhận điểm đến là lộ trình...
Đây được coi là một giải pháp kỹ thuật hữu hiệu để nâng cao chất lượng, giúp những khách hàng cần sự riêng tư có được sự thoải mái nhất khi sử dụng dịch vụ.
Dù chưa đến ngày chính thức được Grab áp dụng tại Việt Nam, tuy nhiên đa phần khách hàng đều háo hức và đánh giá cao tính năng này. Còn cánh tài xế Grab đều vui vẻ đồng tình và cho rằng nếu hành khách yêu cầu "yên lặng" thì cũng sẽ sẵn sàng đáp ứng và tập trung vào việc lái xe.
Anh Đỗ Văn Thành (43 tuổi, trú tại quận Tây Hồ, Hà Nội) một tài xế Grab chia sẻ, tính năng này rất phù hợp với những người hướng nội, ít nói như anh bởi thực tế đôi khi chính cánh tài xế taxi cũng buộc phải tiếp xúc với những hành khách "hay chuyện".
"Khi có khách đặt xe thì thường tôi cũng sẽ hỏi những câu hỏi giao tiếp cơ bản và cũng cố gắng nói chuyện để được khách hàng đánh giá cao. Với tính năng mới này, tài xế có thể biết được khách hàng có nhu cầu nói chuyện hay không, nếu không thì tôi chỉ tập trung lái xe thôi, càng nhàn ", anh Thành chia sẻ.
Tuy vậy, cũng có những tài xế dù rất ủng hộ tính năng mới này nhưng cũng cảm thấy hơi buồn vì việc giao tiếp trong chuyến đi sẽ trở nên thoải mái, vui vẻ hơn, nhất là những chuyến đi đường dài.
Anh Phạm Thành Luân (28 tuổi, trú tại quận Hà Đông, Hà Nội) chia sẻ: "Chúng tôi hàng ngày phơi mặt ngoài đường, vốn đã khá đơn điệu. Với quãng đường chở khách đi xa mà không được nói chuyện, nghe nhạc thì thực sự rất buồn tẻ. Thế nhưng mình vẫn phải tập thói quen để tôn trọng khách hàng thôi".
Có thể thấy, giao tiếp là nhu cầu cần thiết và không thể thay thế của người với người. Đôi khi từ vài mẩu tâm sự, trải lòng sẽ dẫn tới sự đồng cảm, sẻ chia quý giá của những con người xa lạ với nhau.
Thế nhưng mọi sự giao tiếp, trao đổi thông tin cần phải dựa trên lẽ tự nhiên cũng như nhu cầu từ hai phía, nhất trong một không gian nhỏ hẹp như trong xe ô tô. Và quan trọng nhất là cả "chủ" và "khách" luôn tôn trọng sự riêng tư của nhau.
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
" alt="“Ong thủ” khi gặp phải những tài xế vô duyên"/>Công tác chuẩn bị coi như xong, chờ lịch là lên đường.
Đúng ngày hẹn, dù không cần hô hào, không cần thuyết phục nhưng thật là lạ: Có rất nhiều bạn từ ngày ra trường giờ mới đi họp lớp được, rồi có cả mấy bạn đang sống ở nước ngoài cũng về tham gia. Bởi vậy lần họp mặt này là lần họp mặt đông đủ nhất của lớp chúng tôi từ ngày ra trường cho đến nay. Xe chở chúng tôi xuất phát từ cổng trường đại học trên đường Nguyễn Trãi, Hà Nội thẳng tiến đến Hạ Long.
Lên xe ổn định chỗ ngồi một lát thì một bạn nữ có phần hoạt ngôn của lớp, gọi bạn là quản ca cũng đúng, bắt nhịp một trò chơi: Bắt đầu từ bạn ngồi hàng ghế đầu tiên nói một từ tiếng Anh, bạn kế tiếp phải nói từ khác có chữ cái bắt đầu chính là chữ cái cuối cùng của từ bạn trước vừa nói, cứ như vậy đến hết lượt rồi lại quay vòng. Luật chơi là trong vòng 5 giây ai không nghĩ được ra từ thì sẽ bị mất lượt và bị phạt tiền. Số tiến này sẽ được nộp vào quỹ lớp. Tuy nhiên chơi mãi trò này mà cũng chưa thấy ai bị phạt. May là đến điểm ăn sáng nên tạm "game over" trò này.
Ăn sáng xong hình trình của chúng tôi lại tiếp tục. Lại chơi trò chơi.
Lần này không phải bạn nữ kia mà là một bạn nam khởi sự một trò chơi khác: Cả lớp chia thành 2 đội, đội nam và đội nữ, mỗi đội cử ra một đại diện để liệt kê các bộ phận người bắt đầu bằng chữ L. Đội nào liệt kê được ít bộ phận hơn sẽ thua! Ở đây chúng tôi chỉ là vui thôi, không hề thô tục, nếu có “tục” thì là “tục thanh” chứ không phải “tục thô”. Cứ làm thế nào mà cười thả ga, xả hết stress là được.
Kết quả: 1 - 0 đã nghiêng về đội nữ!
Người ghi bàn thắng quyết định cho đội nữ là người có cái tên thật nữ tính, và thực tế trong mắt cả lớp đại học thì bạn này cũng luôn dịu dàng, nhu mì, thế mà hôm nay dường như bạn đã phá cách, bạn đã mang cho cả lớp những tiếng cười vô cùng vui vẻ.
“T đã làm chuyện động trời” - như lời một người trong lớp nói về bạn ấy. Bạn ấy giống như hình ảnh con sóng trong thơ của Xuân Quỳnh: “Ồn ào và lặng lẽ, Dữ dội và dịu êm”. Bạn là người phụ nữ có tri thức, có thể dịu dàng đấy nhưng khi cần lại rất quyết liệt, nhu mì đấy nhưng lại rất hài ước… đó là mẫu người phụ nữ mà cánh đàn ông chân chính luôn khao khát.
Mải vui quá nên loáng một cái xe đã đến bến Vịnh Hạ Long. Chúng tôi được công ty tổ chức sự kiện bố trí đưa lên du thuyền, đại diện công ty nói về chương trình tham quan, chúc cả đoàn vui vẻ.
Chúng tôi được bố trí bữa trưa muộn, sau đó nghỉ ngơi để chiều đi tham quan, chèo thuyền kayak.
Ngoảnh đi ngoảnh lại thì trời đã tối. Lúc này cả lớp chúng tôi cùng tập trung lại, ai trông cũng vui vẻ, rạng ngời trong những bộ trang phục dạ hội rực rõ đối với các bạn nữ, các bạn nam thì ăn mặc đơn giản hơn nhưng cũng không kém phần sang trọng. Cả lớp cùng im lặng nghe bạn lớp trưởng phát biểu. Bạn bảo lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp lại nhau, mong là dịp gặp nhau này sẽ thắt chặt hơn nữa tình cảm của các thành viên trong lớp…, rồi bạn bắt nhịp để cả lớp cùng nâng cốc. Lớp chúng mình là một gia đình, zooo…
Ngày họp lớp mọi người được dịp ôn lại “Những ngày xưa thân ái” đầy ắp những kỉ niệm vui buồn. Không phân biệt, không chỉ trích, không áp đặt, tôn trọng sự khác biệt, mọi người thỏa sức thể hiện, được sống thật với mình, được là chính mình, không phải...diễn - như lời một người nói. Và đấy chính là những điều quý giá nhất của chúng tôi.
Cả lớp vẫn nhớ như in chuyện tình của lớp trưởng với hoa khôi của lớp. Chuyện tình của họ như là khuôn mẫu của các tiểu thuyết ngôn tình vậy. Chàng đẹp trai, con nhà giàu tên T, còn nàng là hoa khôi của lớp và của kí túc xá nữ luôn, nàng tên H. Có lần đi chơi Chùa Thầy bằng xe đạp, chàng và nàng ban đầu đi cùng cả đoàn sau rồi thế nào họ… lạc đường luôn. Lãng mạn đến thế là cùng. Tiếc rằng họ đã không đi được cùng nhau đến hết con đường tình đẹp như thơ vậy.
Một điều ghi dấu kỉ niệm sâu sắc với chúng tôi nữa là chuyện khi nâng cốc chúc tụng thường hay đồng thanh… hô, chẳng hạn: H. ơi đừng… sợ vợ - khi tham dự lễ cưới của một bạn nam trong lớp. Lần họp lớp này thói quen đó vẫn còn nguyên, không mấy thay đổi.
Cả lớp lại đồng thanh: T & H hãy thuộc về nhau đêm nay. Thế là cả lớp cùng cười bất tận. (Hôm sau có người thắc mắc là đêm qua T & H có thuộc về nhau không nhỉ? Chắc chỉ có trời mới biết được - một người kết luận).
Cứ thế bữa tiệc như kéo dài vô tận. Đến tiết mục văn nghệ có người hát ”Mong ước kỉ niệm xưa”, người hát "Bạn tôi", “Trả lại em yêu”, “Trả lại em yêu chiếc khăn ngày nào. Vâng, những ngày xưa thân ái, xin trả lại cho em; trả lại cho em khung trời đại học, con đường đi học đầy hoa điệp vàng, đầy lá me bay…
Rồi khi màn đêm buông xuống, một vài bạn về phòng nghỉ, các bạn còn lại lại cùng kéo nhau lên boong tàu. Hôm chúng tôi đi lại đúng hôm Rằm dù không chọn. Giữa biển khơi xanh thẳm, trăng trên trời lại sáng lung linh, khung cảnh còn gì lãng mạn hơn nữa.
Lớp chúng tôi học Toán nhưng lại có rất nhiều bạn biết về thơ ca, hò vè… Lúc này ai biết gì thì diễn đấy. Có thể do khung cảnh lãng man, cộng với tình hình chiến sự tại Ukraina nên khi nghe một bạn đọc bài tho Đợi anh về của Simonov thì chúng tôi như thấm từng lời. Rồi có bạn hát opera, hát văn… - đủ các thể loại luôn.
Hình như mặt trời sắp hửng đông, mà đúng thât, 4h sáng rồi mà. Lúc này chúng tôi mới về phòng ngủ, kết thúc một “đêm trắng” tuyệt vời.
Chợp mắt được một lát thì đã nghe thấy bạn quản ca của lớp đi gõ cửa từng phòng gọi dậy để chụp ảnh. Cả lớp tập trung trên boong tàu trong trang phục đồng phục của lớp được thiết kế rất khỏe khoắn, năng động. Khung cảnh bình minh trên boong tàu giữa biển khơi là phông nền cho những bức ảnh, clip đẹp của chúng tôi.
Chụp ảnh, quay clip xong thì cũng đã quá giờ ăn sáng. Bây giờ cả lớp mới ngồi vào bàn ăn. Lại tiếng cười nói, tiếng zô vui vẻ. Cuộc vui tưởng như không có hồi kết, trong khi đó tàu vẫn đang từ từ về bến.
Khi rời du thuyền lên bờ thì cả lớp không ai bảo ai cùng đứng thành hàng dài giơ tay vẫy và hô to tới 3 lần tên du thuyền để cảm ơn sự phục vụ của nhân viên trên tàu: “B. tuyệt vời, B. tuyệt vời, B. tuyệt vời”. “Tuyệt vời” cũng là từ chúng tôi dành cho buổi họp lớp hôm nay.
Thời chúng tôi, những người giỏi nhất vẫn chọn học Toán. Bởi vậy lớp chúng tôi có rất nhiều bạn thi Toán quốc tế, Tin quốc tế, Toán quốc gia… Giờ đây sau nhiều năm ra trường, rất nhiều bạn thành công, tuy vậy có bạn vẫn còn khó khăn.
Nếu theo chuyên môn thì có nhiều người đã là giáo sư, tiến sĩ. Nếu không theo chuyên môn mà rẽ ngang thì có bạn là cơ trưởng của một hãng bay lớn, có bạn là quan chức cấp Cục, Vụ; quan chức đầu tỉnh; Lớp có nhiều cá tính như vậy mà vẫn chơi được với nhau nhiều năm rồi nên nếu không chân tình thì chắc chắn chẳng thể nào chơi được. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên từ ngày ra trường. Người thân của một người bạn cùng lớp có lần mắng yêu chúng tôi: sao các anh họp lớp gì mà hay họp thế.
Độc giả Anh Phạm
" alt="Mang chân tình đi họp lớp"/>