Tôi đang cảm thấy chán nản, mệt mỏi với người vợ chỉ biết đến tiền. Ngày xưa, cô ấy chân ướt, chân ráo ở quê lên thành phố, làm công nhân may mặc, lương 4 triệu/tháng, ở nhà trọ ẩm thấp.

Tôi là người gốc Hà Nội. Nhà cửa không rộng rãi nhưng cũng có chỗ chui ra chui vào. Thu nhập của tôi lúc đó cũng chỉ được 5 triệu đồng.

{keywords}
Ảnh: Quốc Khánh

Chúng tôi gặp nhau, nảy sinh tình cảm nam nữ và quyết định về chung một nhà. Trước khi kết hôn, hai đứa động viên nhau, cố gắng làm lụng, tằn tiện chi tiêu, sau này còn sinh con, mua căn nhà khác. Vì ngôi nhà tôi ở là của bố mẹ, tương lai sẽ chia cho 3 anh em tôi.

Sau khi kết hôn, vợ tôi nghỉ làm nhà máy, xin vào làm tạp vụ cho công ty bất động sản. Thu nhập hai vợ chồng cũng được 10 triệu/tháng. Khi chưa có con, mức đó là quá dư dả. Chúng tôi không phải đắn đo, suy nghĩ.

Tuy nhiên, 2 đứa con ra đời, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Tiền tháng nào hết tháng đấy, chưa kể chúng tôi phải rút cả tiết kiệm ra chi tiêu. Thiếu thốn trăm bề nhưng chúng tôi không xảy ra cãi cọ, dằn hắt nhau.

Lúc kinh tế khủng hoảng nhất, tôi được cậu bạn thân giới thiệu công việc làm ngoài giờ. Mỗi tháng tôi cũng kiếm được thêm 8 triệu.

Khoản lương 5 triệu ở cơ quan, tôi chuyển thẳng vào tài khoản của vợ và đưa thêm cô ấy 1 triệu. Như vậy, hàng tháng tôi đóng góp 6 triệu cho vợ nuôi con, lo chi phí sinh hoạt gia đình.

Số tiền còn dư, tôi gửi tiết kiệm, dồn vào một khoản mua xe máy. Thế nhưng, dạo gần đây, vợ tôi hay cằn nhằn chuyện tiền bạc, yêu cầu chồng đưa thêm 3 triệu. Cô ấy bảo, các con đi học tốn kém, đầu tư tiếng Anh, tham gia dã ngoại, vật giá cũng đắt đỏ hơn.

Vợ còn muốn dăm bữa, nửa tháng cho các con ra ngoài ăn, thay đổi không khí hoặc 1 năm đi nghỉ mát 1 lần. Tôi thấy vợ vô lý nên không đồng thuận.

Con tôi học trường công, học phí và tiền bán trú cũng chỉ 1 triệu/tháng. Hai đứa là 2 triệu. Bốn triệu còn lại là tiền ăn uống, điện nước.

Tôi cả ngày ở cơ quan, chỉ ăn ở nhà 1 bữa, lại không có thói quen rượu chè, nhậu nhẹt, thuốc lá, vợ đỡ được một khoản mua mồi nhắm. Điện nước nhà tôi mùa cao điểm nắng nóng cũng tối đa 700 nghìn đồng.

Với mức chi tiêu đó, 6 triệu tôi đưa và 5 triệu lương của vợ là thoải mái. Tôi nghĩ, gia đình mình không giàu có, những khoản ăn nhà hàng, du lịch, học thêm cho các con nên giảm bớt. Nếu cứ a dua, chạy theo người ta là tự làm khổ mình.

Con cái học giỏi là cho bản thân chúng nó, tôi không nặng nề về điểm số hay thành tích. Chuyện học hành không bị áp lực, các con sẽ có tuổi thơ đúng nghĩa, bản thân hai vợ chồng đỡ nặng đầu lo lắng.

Tôi phân tích với vợ, nhà cửa mình không mất tiền thuê trong khi bao người ở tỉnh lẻ về Hà Nội phải thuê trọ khổ sở. Cuộc sống nên biết tự hài lòng.

Các bạn thấy suy nghĩ và quan điểm có gì sai? Vậy mà vợ quay ra rủa xả tôi là đồ chắc lép, ù lì, không lo nổi cho gia đình.

Ba ngày nay, vợ tôi xách đồ về quê, để tôi xoay sở trông con, cơm nước. 

Theo các bạn, tôi phải làm gì để hóa giải mâu thuẫn này? Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Chồng cho 100 triệu/tháng, vợ vẫn ngã lòng trước thầy thể dục

Chồng cho 100 triệu/tháng, vợ vẫn ngã lòng trước thầy thể dục

Nhiều lần tôi đã cố nói chuyện cho chồng hiểu, làm mọi cách để đời sống hôn nhân thi vị hơn nhưng chồng bảo tôi vẽ chuyện, dở hơi.

" />

Mỗi tháng chồng đóng góp 6 triệu, vợ vẫn cằn nhằn đòi thêm

Thể thao 2025-04-28 18:07:58 614

Tôi đang cảm thấy chán nản,ỗithángchồngđónggóptriệuvợvẫncằnnhằnđòithêđt argentina mệt mỏi với người vợ chỉ biết đến tiền. Ngày xưa, cô ấy chân ướt, chân ráo ở quê lên thành phố, làm công nhân may mặc, lương 4 triệu/tháng, ở nhà trọ ẩm thấp.

Tôi là người gốc Hà Nội. Nhà cửa không rộng rãi nhưng cũng có chỗ chui ra chui vào. Thu nhập của tôi lúc đó cũng chỉ được 5 triệu đồng.

{ keywords}
Ảnh: Quốc Khánh

Chúng tôi gặp nhau, nảy sinh tình cảm nam nữ và quyết định về chung một nhà. Trước khi kết hôn, hai đứa động viên nhau, cố gắng làm lụng, tằn tiện chi tiêu, sau này còn sinh con, mua căn nhà khác. Vì ngôi nhà tôi ở là của bố mẹ, tương lai sẽ chia cho 3 anh em tôi.

Sau khi kết hôn, vợ tôi nghỉ làm nhà máy, xin vào làm tạp vụ cho công ty bất động sản. Thu nhập hai vợ chồng cũng được 10 triệu/tháng. Khi chưa có con, mức đó là quá dư dả. Chúng tôi không phải đắn đo, suy nghĩ.

Tuy nhiên, 2 đứa con ra đời, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Tiền tháng nào hết tháng đấy, chưa kể chúng tôi phải rút cả tiết kiệm ra chi tiêu. Thiếu thốn trăm bề nhưng chúng tôi không xảy ra cãi cọ, dằn hắt nhau.

Lúc kinh tế khủng hoảng nhất, tôi được cậu bạn thân giới thiệu công việc làm ngoài giờ. Mỗi tháng tôi cũng kiếm được thêm 8 triệu.

Khoản lương 5 triệu ở cơ quan, tôi chuyển thẳng vào tài khoản của vợ và đưa thêm cô ấy 1 triệu. Như vậy, hàng tháng tôi đóng góp 6 triệu cho vợ nuôi con, lo chi phí sinh hoạt gia đình.

Số tiền còn dư, tôi gửi tiết kiệm, dồn vào một khoản mua xe máy. Thế nhưng, dạo gần đây, vợ tôi hay cằn nhằn chuyện tiền bạc, yêu cầu chồng đưa thêm 3 triệu. Cô ấy bảo, các con đi học tốn kém, đầu tư tiếng Anh, tham gia dã ngoại, vật giá cũng đắt đỏ hơn.

Vợ còn muốn dăm bữa, nửa tháng cho các con ra ngoài ăn, thay đổi không khí hoặc 1 năm đi nghỉ mát 1 lần. Tôi thấy vợ vô lý nên không đồng thuận.

Con tôi học trường công, học phí và tiền bán trú cũng chỉ 1 triệu/tháng. Hai đứa là 2 triệu. Bốn triệu còn lại là tiền ăn uống, điện nước.

Tôi cả ngày ở cơ quan, chỉ ăn ở nhà 1 bữa, lại không có thói quen rượu chè, nhậu nhẹt, thuốc lá, vợ đỡ được một khoản mua mồi nhắm. Điện nước nhà tôi mùa cao điểm nắng nóng cũng tối đa 700 nghìn đồng.

Với mức chi tiêu đó, 6 triệu tôi đưa và 5 triệu lương của vợ là thoải mái. Tôi nghĩ, gia đình mình không giàu có, những khoản ăn nhà hàng, du lịch, học thêm cho các con nên giảm bớt. Nếu cứ a dua, chạy theo người ta là tự làm khổ mình.

Con cái học giỏi là cho bản thân chúng nó, tôi không nặng nề về điểm số hay thành tích. Chuyện học hành không bị áp lực, các con sẽ có tuổi thơ đúng nghĩa, bản thân hai vợ chồng đỡ nặng đầu lo lắng.

Tôi phân tích với vợ, nhà cửa mình không mất tiền thuê trong khi bao người ở tỉnh lẻ về Hà Nội phải thuê trọ khổ sở. Cuộc sống nên biết tự hài lòng.

Các bạn thấy suy nghĩ và quan điểm có gì sai? Vậy mà vợ quay ra rủa xả tôi là đồ chắc lép, ù lì, không lo nổi cho gia đình.

Ba ngày nay, vợ tôi xách đồ về quê, để tôi xoay sở trông con, cơm nước. 

Theo các bạn, tôi phải làm gì để hóa giải mâu thuẫn này? Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Chồng cho 100 triệu/tháng, vợ vẫn ngã lòng trước thầy thể dục

Chồng cho 100 triệu/tháng, vợ vẫn ngã lòng trước thầy thể dục

Nhiều lần tôi đã cố nói chuyện cho chồng hiểu, làm mọi cách để đời sống hôn nhân thi vị hơn nhưng chồng bảo tôi vẽ chuyện, dở hơi.

本文地址:http://pay.tour-time.com/news/061e099233.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

- Đây là ảnh hôm đi đón dâu. Mọi người đi đông thế này cơ mà.

- Lúc này là ăn cỗ cưới. Cả thảy có 10 mâm cỗ nhỏ.

- ...

Anh Vũ Văn Vị (sinh năm 1971, quê Sóc Sơn, Hà Nội) đưa đôi tay co quắp, vui vẻ chỉ về phía những bức ảnh vợ chồng anh chụp trong ngày cưới cách đây 11 năm. Duy có khung ảnh treo tường đã ố màu, bong tróc do để lâu ngày, những ảnh còn lại vẫn nguyên vẹn, được cất cẩn thận trong một cuốn album.

Để tìm đủ số ảnh đã cất kỹ dưới ngăn tủ, anh Vị phải loay hoay khá lâu. Mức thương tật 85% với một bên chân đã mất hẳn khiến người đàn ông khó khăn trong việc di chuyển, hoạt động.

Album ảnh cưới là món quà kỷ niệm vô giá với vợ chồng anh Vị, cùng là bệnh nhân phong lâu năm. Từ ngày đặc biệt năm ấy, cuộc đời anh chị như bước sang một trang mới.

{keywords}
Những tấm ảnh cưới được anh Vị giữ gìn cẩn thận - Ảnh: NVCC

Năm 1979, khi học tiểu học, anh Vị bắt đầu thấy bàn chân xuất hiện các vết nứt nẻ. Chúng lớn dần theo thời gian nhưng không gây đau đớn. Lúc anh đi lại, sỏi, đất cát nhét đầy trong vết nứt. Khi anh lên 10 tuổi, các vết này nứt toác thành từng mảng. Sau đó, tay, chân của anh dần co quắp.

Anh Vị nghỉ học, nhiều năm ròng rã đi khám chữa ở các cơ sở y tế, tuy nhiên không phát hiện ra nguyên nhân. Anh tìm tới các thầy lang, uống thuốc nam mười mấy năm, tình hình vẫn không thuyên giảm.

Đến năm 1993, khi 22 tuổi, anh mới biết mình mắc bệnh phong. Thời điểm này, tay chân của anh đã gần như hỏng. Mùa rét là lúc chàng trai trẻ đau đớn nhất, không thể tự bước đi dù dùng gậy hỗ trợ.

Anh được đưa vào trại phong Quả Cảm (Bắc Ninh) năm 1994, sau đó 2 năm phải cưa một bên chân.

Anh Vị kể, anh sống một mình ở khu điều trị phong trong cảnh “làm không được, ăn cũng không xong”. Chàng trai trẻ khi ấy chỉ nuôi vài con gà để cải thiện bữa ăn, nuôi thêm chú chó bầu bạn cho bớt cô quạnh. Gia đình thi thoảng ghé vào thăm, động viên ít câu rồi lại vội ra về vì còn bộn bề cuộc sống riêng.

Suốt những ngày tháng sau đó, anh Vị tự mình chịu đựng, vượt qua nỗi cô đơn. Anh không dám mơ ước tới một mái ấm nhỏ. “Bệnh nhân phong ai mà không cô đơn. Nhưng ngày ấy tôi nghĩ, hoàn cảnh này, người ta có lấy mình không? Rồi nếu về với nhau rồi, mình có lo được cho người ta hay không?”,anh chia sẻ.

Năm 2010, anh Vị gặp chị Vàng Thị Và (sinh năm 1980, quê Đồng Văn, Hà Giang), người vợ của anh bây giờ. Chị Và người dân tộc Mông, khuôn mặt hiền lành, có chiếc răng khểnh khiến nụ cười duyên hơn. Chị đã sống ở trại phong Phú Bình, Thái Nguyên 7 năm.

Từ khi còn nhỏ, chị Và đã thấy cơ thể rất yếu, hay ho, sốt. Năm chị 12 tuổi, ống chân tự nhiên phồng lên, sau đó, lần lượt các ngón tay cũng cứ thế sưng phồng bất thường, co quắp. Chị đi khám tại bệnh viện, làm các xét nghiệm, bác sĩ kết luận chị mắc bệnh phong và cho thuốc điều trị.

Người phụ nữ ám ảnh khi nghĩ đến tuổi thơ bị người xung quanh xa lánh, mắng chửi vô cớ vì mắc bệnh. Ngày ấy, gia đình nghèo khó, chị mỗi ngày đều phải đi chăn bò, phụ bố mẹ nuôi các em. Nhưng cứ ra đường, chị sẽ bị chửi bới là “đồ hủi”, thậm chí xua đuổi, ném đất đá.

{keywords}
Tổ ấm hiện tại của anh Vị, chị Và tại trại phong Quả Cảm (Bắc Ninh) - Ảnh: N.Liên

23 tuổi, bệnh trở nặng hơn, chị Và chuyển hẳn vào trại phong ở. Đau đớn vì bệnh tật, nhớ nhà, lại không hiểu tiếng Kinh, chị sống trong khủng hoảng suốt thời gian dài. “Quen với việc tự lo tự liệu, tôi nghĩ không lập gia đình cũng chẳng sao. Bao nhiêu bệnh nhân phong, họ cũng sống như vậy tới cả đời người…”, chị Và tâm sự.

“Nói thế mà hôm đám cưới, cô ấy khóc từ Thái Nguyên về tới đây đấy”,anh Vị thủ thỉ trêu đùa vợ. Một đám cưới như cổ tích là hạnh phúc bất ngờ mà trước đó hai anh chị chưa từng nghĩ tới.

Vợ chồng anh Vị biết nhau năm 2010 qua sự giới thiệu của y tá Nguyễn Thị Xuân ở trại phong Quả Cảm.

Ấn tượng đầu của anh Vị về vợ rất tốt. Còn chị Và thì ngược lại: “Lúc đầu, tôi chỉ thấy anh ấy là một ông già trông thật khó tính. Tôi nghĩ, nhất định sẽ không lấy đâu”.Thế mà, họ yêu nhau lúc nào không biết.

Sau một thời gian tìm hiểu, họ kết hôn, cùng về sống tại Quả Cảm. Đám cưới tổ chức bình dị mà ấm cúng, có đại diện y bác sĩ, bệnh nhân của hai trại phong với 10 mâm cỗ nhỏ. Y tá Xuân là người giúp đỡ tổ chức tất cả nghi thức, cỗ bàn cho hai vợ chồng anh Vị.

Ngôi nhà nhỏ của người đàn ông 39 tuổi từ ấy ấm áp hơn vì có bàn tay phụ nữ vun vén. Anh chị cùng trồng thêm rau, nuôi thêm gà, bên nhau lúc ốm đau, hoạn nạn.

“Cùng hoàn cảnh nên hiểu nhau lắm, những lúc cơ thể đau đớn lại có người cùng tâm sự. Chúng tôi nương tựa vào nhau, bổ khuyết cho nhau. Nhờ có anh, cuộc sống của tôi ý nghĩa hơn”,chị Và chia sẻ.

{keywords}
 
{keywords}
Con trai 3 tuổi là niềm vui, động lực lớn nhất với vợ chồng anh Vị - Ảnh: N.Liên

Sau 8 năm chung sống, anh chị có em bé đầu lòng. Ngày ấy, chị Và thấy cả cơ thể thường xuyên đau nhức, cứ ăn vào lại nôn nao, khó chịu. Vừa đi nạo các vết loét ở chân về, được phát thuốc uống, chị nghĩ có thể do tác dụng phụ của thuốc, tuy nhiên vẫn nhờ chồng đi mua que thử thai.

“Tôi không biết xem que thử thế nào. Nhờ hàng xóm, họ bảo 2 vạch rồi, anh chị có con rồi, hai vợ chồng cứ thế bật khóc”,chị Và xúc động nhớ lại.

Bé Vũ Lê Quang Vinh, con trai của anh chị chào đời ngày 8/7/2018 tại Bệnh viện Sản Nhi Bắc Ninh bằng phương pháp sinh mổ, nặng 2,8 kg. Do là ca sinh rất đặc biệt, hoàn cảnh “chưa từng có” tại bệnh viện, anh chị được các bác sĩ giúp đỡ hoàn toàn chi phí.

Ngay từ nhỏ, Vinh đã rất ngoan, có thể tự ăn, tự chơi. Bé hiểu bố mẹ bệnh nên ít quấy khóc, không đòi bế và cũng không bao giờ nũng nịu, vòi vĩnh đi chơi. “Thậm chí, khi tôi muốn bế, cháu còn bảo không phải bế đâu, mẹ ngã đấy”,chị Và kể.

Con trai giờ là niềm vui, động lực lớn nhất với anh chị. Mong ước lớn nhất của vợ chồng anh Vị là con lớn lên thật khỏe mạnh, trở thành người có ích. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, anh chị vẫn đang chắt chiu và nỗ lực mỗi ngày để dành những điều tốt nhất cho con.

Nguyễn Liên

WHO trao tặng thuốc điều trị cho bệnh nhân phong Việt Nam

WHO trao tặng thuốc điều trị cho bệnh nhân phong Việt Nam

Chiều nay 26/3, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) tại Việt Nam đã trao tặng gần 3.000 vỉ thuốc phong và 20.000 viên lampren cho bệnh nhân phong tại Việt Nam. Đây đều là thuốc điều trị không có trên thị trường.

">

Mảnh ghép hoàn hảo của cặp vợ chồng bệnh phong

Nhận định, soi kèo Qingdao Hainiu vs Henan, 18h00 ngày 10/8: Cửa trên ‘ghi điểm’

Soi kèo phạt góc Bilbao vs Mallorca, 22h30 ngày 15/8

Soi kèo phạt góc Meizhou Hakka vs Guangzhou City, 18h30 ngày 17/8

Soi kèo phạt góc Guangzhou FC vs Rongcheng, 19h ngày 12/8

Nhận định, soi kèo Surkhon Termiz vs Xorazm Urganch, 22h00 ngày 6/8: Tưng bừng bắn phá

Sống chung với mẹ chồng tập 10: Con dâu bị tai nạn, mẹ chồng chỉ lo nhận tiền đền

友情链接