{keywords}

Người mẹ liên tục dọa “cho ăn đòn” khi con không nghe lời

Sau khi những cảm xúc bị dồn nén được bộc phát, Tí mặc kệ việc phơi đồ mẹ giao và bỏ đi lên phòng riêng. Đến cầu thang, thấy em trai đang lò dò đứng, cậu chẳng suy nghĩ gì mà đập luôn vào người em như một vật trút giận để giải tỏa những bức bối, khó chịu trong lòng.

Người mẹ vội vàng chạy lên dỗ em trai đang khóc: “Thằng bé làm gì mà đánh nó?”.

“Cho nó chết luôn đi. Đập chết thằng bé đi. Giỏi thì để nó làm đi”, Tí đáp trả lại mẹ.

Người mẹ lúc này chỉ ôm và vỗ về cậu em trai nhưng không hề nhìn thấy nỗi đau trong lòng của người anh. Và chị đã quay lưng bỏ đi.

Không nhận được sự đồng cảm từ mẹ, Tí càng trở nên buồn bực và tức giận. Cậu bắt đầu khóc, ném đồ và tự hành hạ bản thân trong bóng tối.

Vẫn không có ai đến an ủi Tí. Cậu không có cách nào để giải tỏa cảm xúc. Tâm trạng bị tích tụ lâu dần giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

{keywords}

Không nhận được sự đồng cảm từ mẹ, Tí càng trở nên buồn bực và tức giận. Cậu bắt đầu khóc, ném đồ và tự hành hạ bản thân trong bóng tối.

Hàng ngày, những tiếng quát mắng của mẹ, những lời cãi cọ và tiếng khóc lóc của Tí khiến không khí gia đình trở nên căng thẳng.

Chị Liên sai con trai đi nấu cơm, cậu bé vùng vằng: “Nấu cơm có phải việc của con đâu. Mẹ toàn bắt con nấu ăn thôi”.

Rồi người mẹ lại sai con trai rửa bát. Cậu bé lại tiếp tục khóc lóc và ấm ức: “Cái nhà gì chỉ toàn chửi với mắng. Chẳng làm gì sai cũng chửi. Mẹ tự đi mà rửa”.

Đáp lại sự bực tức của con, chị Liên tiếp tục mắng: “Nói một câu mày cãi một câu. Mày không câm cái miệng vào, mở miệng ra là cãi”.

Và một lần nữa, sự tức giận lên đỉnh điểm, Tí quở trách mẹ: “Mẹ là đồ ích kỷ” và tỏ ra bất cần: “Chả cần học nữa. ‘Mụ kia’ không cho học thì học làm gì. Học bài không cho đốt luôn quyển sách đi”.

{keywords}

Cậu bé ấm ức: “Cái nhà gì chỉ toàn chửi với mắng. Chẳng làm gì sai cũng chửi".

Bản thân chị Liên cũng ý thức được cách dạy con của mình đang có vấn đề nhưng không tìm được ra hướng giải quyết. “Nhiều khi mình cũng chán. Mình cảm giác đi làm còn sướng hơn ở nhà”.

Chị cũng thừa nhận, khi không thể giải quyết bằng lời nói, “que củi, cán chổi, dây điện,… là những thứ có thể sử dụng để đánh con, gặp cái gì là quật cái đấy”. Nhưng cách làm này của chị đã khiến Tí trở thành một cậu bé bất cần.

Khi được hỏi: “Có khi nào con cảm thấy yêu em không?”, cậu bé lắc đầu dứt khoát: “Không”.

“Có khi nào con cảm thấy bố mẹ yêu con không?”, cậu bé vẫn lập tức trả lời: “Không”.

“Khi ở nhà con chỉ thích ngủ thôi. Thường khi đi chơi thì mới vui vẻ, còn về nhà lại thấy chán ngán”, Tí nói.

Và cách đối xử với em trai của Tí cũng chính là hệ quả của tâm trạng bị dồn nén quá lâu bị bùng phát. Khi em làm sai, Tí túm lấy cổ áo, xô ngã, tát khi bực bội và mắng mỏ em như cách mẹ vẫn làm với mình.

{keywords}

Tí túm lấy cổ áo, xô ngã, tát khi bực bội và mắng mỏ em như cách mẹ vẫn làm với mình.

Theo dõi câu chuyện của chị Liên và con, GS. Peck Cho (ĐH Hàn Quốc, Ủy viên Hội đồng cố vấn chính sách – Bộ Giáo dục Hàn Quốc) cho rằng: “Thường bố mẹ sẽ có 2 công cụ là roi ở bên tay này và kẹo hoặc tiền ở bên tay kia. Nếu làm không tốt sẽ bị phạt. Nếu làm tốt, học hành chăm chỉ sẽ được thưởng kẹo, tiền.

Cách giáo dục của chị Liên là phải cứng rắn để dạy con. Tuy nhiên, việc chị đánh con chỉ có thể khiến trẻ trở nên cứng rắn chứ không trở nên kiên cường. Vì vậy, trẻ dễ bị “gẫy” khi gặp vấn đề”.

GS. Peck Cho khẳng định, cha mẹ thường đánh trẻ vì nó rất tiện và miễn phí. Tuy nhiên, điều này không thể khiến đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc và thành công trong tương lai, đồng thời nó còn gây ra những tác hại khôn lường cho sự phát triển về tính cách của trẻ.

Lắng nghe những lời góp ý từ chuyên gia, chị Liên quyết tâm thay đổi bằng cách thường xuyên khích lệ và chơi với con. Thay vì quát mắng, sai bảo, chị sẵn sàng đưa ra lời khen.

Chẳng hạn khi Tí biết tự nấu cơm, người mẹ đưa ra lời khen một cách hào hứng: “Con tự biết cách chăm sóc bản thân rồi. Tuyệt vời”.

{keywords}

Mỗi khi con về đến nhà, chị không ngần ngại có những kết nối về cơ thể.

Mỗi khi con về đến nhà, chị không ngần ngại có những kết nối về cơ thể như mát xa, ôm, hôn. Nhờ vậy, cậu bé từng không muốn về nhà giờ đây đã thích được nói chuyện với mẹ, thậm chí cậu con trông chờ được chơi với mẹ và em trai vào mỗi buổi tối.

“Chính những kết nối tốt với cơ thể của người mẹ đã khiến cậu bé đến bên mẹ một cách tự nhiên”, GS. Peck Cho nói. 

Ông cho rằng, điều quan trọng nhất chị Liên cần duy trì và ghi nhớ trong suốt hành trình đồng hành cùng con tiếp theo là phải luôn lắng nghe cảm xúc của con, tôn trọng trẻ để tìm được sự đồng cảm.

Thúy Nga

Câu nói của con khiến 2 bà mẹ hối hận vì cách ứng xử sai lầm

Câu nói của con khiến 2 bà mẹ hối hận vì cách ứng xử sai lầm

 - “Mình không biết phải làm thế nào cho các con hiểu rằng ‘Bố mẹ yêu con nhiều lắm’, nhưng thật đau lòng khi bản thân đã khiến con phải nói ra câu: ‘Bố mẹ không yêu con’”.

" />

Mẹ liên tục dọa “cho ăn đòn”, cậu bé 9 tuổi trút giận lên em trai

Kinh doanh 2025-03-03 11:09:02 23

Trong tập 3 của chương trình “Cha mẹ thay đổi” là câu chuyện của gia đình chị Nguyễn Thị Liên (Văn Lâm,ẹliêntụcdọachoănđòncậubétuổitrútgiậnlêvàng pnj hôm nay Hưng Yên) trên hành trình thay đổi để dạy dỗ và yêu thương cậu con trai cả tên Tí (9 tuổi).

Chị Liên vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán trong cách dạy con. Tuy nhiên, trong nhiều tình huống, chị lại thường xuyên quát mắng, dọa nạt, thậm chí là đánh con khi con không làm theo ý mình.

Còn Tí (9 tuổi) luôn cảm thấy chán ghét mỗi khi bị mẹ sai bảo. Những câu nói của mẹ với cậu thường xuyên là những lời mệnh lệnh: “Mang quần áo đi phơi đi. Nhanh, khẩn trương”; “Có phơi không? Đếm đến 3 không xuống thì cứ liệu hồn”. Rồi chị chỉ tay vào mặt con, vừa chậm rãi đếm.

Dù vùng vằng chống đối nhưng trước sự quyết liệt của mẹ, Tí vẫn phải miễn cưỡng làm, vừa làm vừa khóc. Cậu bé liên tục trách mẹ: “Mẹ là đồ nói dối”, “Mẹ suốt ngày bắt con làm”, “Mẹ chẳng cho con cái gì, tốn sức”, “Từ lúc con sinh ra tới giờ, mẹ chẳng mua cho con đồ chơi gì cả”,…

Trong khi đó, người mẹ vẫn tiếp tục đe nạt: “Phơi nhanh không tao cho ăn đòn đấy”.

{ keywords}

Người mẹ liên tục dọa “cho ăn đòn” khi con không nghe lời

Sau khi những cảm xúc bị dồn nén được bộc phát, Tí mặc kệ việc phơi đồ mẹ giao và bỏ đi lên phòng riêng. Đến cầu thang, thấy em trai đang lò dò đứng, cậu chẳng suy nghĩ gì mà đập luôn vào người em như một vật trút giận để giải tỏa những bức bối, khó chịu trong lòng.

Người mẹ vội vàng chạy lên dỗ em trai đang khóc: “Thằng bé làm gì mà đánh nó?”.

“Cho nó chết luôn đi. Đập chết thằng bé đi. Giỏi thì để nó làm đi”, Tí đáp trả lại mẹ.

Người mẹ lúc này chỉ ôm và vỗ về cậu em trai nhưng không hề nhìn thấy nỗi đau trong lòng của người anh. Và chị đã quay lưng bỏ đi.

Không nhận được sự đồng cảm từ mẹ, Tí càng trở nên buồn bực và tức giận. Cậu bắt đầu khóc, ném đồ và tự hành hạ bản thân trong bóng tối.

Vẫn không có ai đến an ủi Tí. Cậu không có cách nào để giải tỏa cảm xúc. Tâm trạng bị tích tụ lâu dần giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

{ keywords}

Không nhận được sự đồng cảm từ mẹ, Tí càng trở nên buồn bực và tức giận. Cậu bắt đầu khóc, ném đồ và tự hành hạ bản thân trong bóng tối.

Hàng ngày, những tiếng quát mắng của mẹ, những lời cãi cọ và tiếng khóc lóc của Tí khiến không khí gia đình trở nên căng thẳng.

Chị Liên sai con trai đi nấu cơm, cậu bé vùng vằng: “Nấu cơm có phải việc của con đâu. Mẹ toàn bắt con nấu ăn thôi”.

Rồi người mẹ lại sai con trai rửa bát. Cậu bé lại tiếp tục khóc lóc và ấm ức: “Cái nhà gì chỉ toàn chửi với mắng. Chẳng làm gì sai cũng chửi. Mẹ tự đi mà rửa”.

Đáp lại sự bực tức của con, chị Liên tiếp tục mắng: “Nói một câu mày cãi một câu. Mày không câm cái miệng vào, mở miệng ra là cãi”.

Và một lần nữa, sự tức giận lên đỉnh điểm, Tí quở trách mẹ: “Mẹ là đồ ích kỷ” và tỏ ra bất cần: “Chả cần học nữa. ‘Mụ kia’ không cho học thì học làm gì. Học bài không cho đốt luôn quyển sách đi”.

{ keywords}

Cậu bé ấm ức: “Cái nhà gì chỉ toàn chửi với mắng. Chẳng làm gì sai cũng chửi".

Bản thân chị Liên cũng ý thức được cách dạy con của mình đang có vấn đề nhưng không tìm được ra hướng giải quyết. “Nhiều khi mình cũng chán. Mình cảm giác đi làm còn sướng hơn ở nhà”.

Chị cũng thừa nhận, khi không thể giải quyết bằng lời nói, “que củi, cán chổi, dây điện,… là những thứ có thể sử dụng để đánh con, gặp cái gì là quật cái đấy”. Nhưng cách làm này của chị đã khiến Tí trở thành một cậu bé bất cần.

Khi được hỏi: “Có khi nào con cảm thấy yêu em không?”, cậu bé lắc đầu dứt khoát: “Không”.

“Có khi nào con cảm thấy bố mẹ yêu con không?”, cậu bé vẫn lập tức trả lời: “Không”.

“Khi ở nhà con chỉ thích ngủ thôi. Thường khi đi chơi thì mới vui vẻ, còn về nhà lại thấy chán ngán”, Tí nói.

Và cách đối xử với em trai của Tí cũng chính là hệ quả của tâm trạng bị dồn nén quá lâu bị bùng phát. Khi em làm sai, Tí túm lấy cổ áo, xô ngã, tát khi bực bội và mắng mỏ em như cách mẹ vẫn làm với mình.

{ keywords}

Tí túm lấy cổ áo, xô ngã, tát khi bực bội và mắng mỏ em như cách mẹ vẫn làm với mình.

Theo dõi câu chuyện của chị Liên và con, GS. Peck Cho (ĐH Hàn Quốc, Ủy viên Hội đồng cố vấn chính sách – Bộ Giáo dục Hàn Quốc) cho rằng: “Thường bố mẹ sẽ có 2 công cụ là roi ở bên tay này và kẹo hoặc tiền ở bên tay kia. Nếu làm không tốt sẽ bị phạt. Nếu làm tốt, học hành chăm chỉ sẽ được thưởng kẹo, tiền.

Cách giáo dục của chị Liên là phải cứng rắn để dạy con. Tuy nhiên, việc chị đánh con chỉ có thể khiến trẻ trở nên cứng rắn chứ không trở nên kiên cường. Vì vậy, trẻ dễ bị “gẫy” khi gặp vấn đề”.

GS. Peck Cho khẳng định, cha mẹ thường đánh trẻ vì nó rất tiện và miễn phí. Tuy nhiên, điều này không thể khiến đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc và thành công trong tương lai, đồng thời nó còn gây ra những tác hại khôn lường cho sự phát triển về tính cách của trẻ.

Lắng nghe những lời góp ý từ chuyên gia, chị Liên quyết tâm thay đổi bằng cách thường xuyên khích lệ và chơi với con. Thay vì quát mắng, sai bảo, chị sẵn sàng đưa ra lời khen.

Chẳng hạn khi Tí biết tự nấu cơm, người mẹ đưa ra lời khen một cách hào hứng: “Con tự biết cách chăm sóc bản thân rồi. Tuyệt vời”.

{ keywords}

Mỗi khi con về đến nhà, chị không ngần ngại có những kết nối về cơ thể.

Mỗi khi con về đến nhà, chị không ngần ngại có những kết nối về cơ thể như mát xa, ôm, hôn. Nhờ vậy, cậu bé từng không muốn về nhà giờ đây đã thích được nói chuyện với mẹ, thậm chí cậu con trông chờ được chơi với mẹ và em trai vào mỗi buổi tối.

“Chính những kết nối tốt với cơ thể của người mẹ đã khiến cậu bé đến bên mẹ một cách tự nhiên”, GS. Peck Cho nói. 

Ông cho rằng, điều quan trọng nhất chị Liên cần duy trì và ghi nhớ trong suốt hành trình đồng hành cùng con tiếp theo là phải luôn lắng nghe cảm xúc của con, tôn trọng trẻ để tìm được sự đồng cảm.

Thúy Nga

Câu nói của con khiến 2 bà mẹ hối hận vì cách ứng xử sai lầm

Câu nói của con khiến 2 bà mẹ hối hận vì cách ứng xử sai lầm

 - “Mình không biết phải làm thế nào cho các con hiểu rằng ‘Bố mẹ yêu con nhiều lắm’, nhưng thật đau lòng khi bản thân đã khiến con phải nói ra câu: ‘Bố mẹ không yêu con’”.

本文地址:http://pay.tour-time.com/news/044d099416.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

{keywords} 

Lấy nhau mấy năm vợ chồng cùng chăm chỉ lao động, sống đạm bạc vừa phải không tiêu xài hoang phí nên chúng tôi bắt đầu để được chút tiền dư. Vợ chồng tôi bàn nhau dùng số tiền đó cho tôi mở quán bán đồ ăn vặt ngay tại nhà.

Ơn trời, đồ ăn nhà tôi lại đông khách, nên thêm một thời gian thì tôi phát triển được thành một cái cửa hàng nho nhỏ ngay gần mé ngoài đường, mang về lượng khách lớn hơn. Ngày ngày tôi ở nhà làm hàng, bán hàng, chồng tôi vẫn ra ngoài đi làm. Anh ấy là nhân viên IT, lương tháng cũng không đến nỗi nào.

Đùng một cái thì dịch bệnh covid nên cửa hàng ăn của tôi cũng lao đao. Giữa lúc công việc buôn bán khó khăn tôi lại phát hiện mình có bầu. Từ khi mang trong mình thêm sinh linh bé nhỏ, tôi cũng ý thức được rằng cơ thể mình mệt mỏi, yếu hẳn đi, nhiều khi cảm thấy không còn sức lực.

Tôi tạm đóng cửa hàng để nghỉ ngơi, vì cũng chẳng nhiều khách, lại bữa được bán bữa phải nghỉ tùy tình hình dịch bệnh.

Khó khăn đến dồn dập, tài chính hao hụt mất một nửa mỗi tháng, lòng tôi lo lắng cho đứa con sắp ra đời. Tiền tiết kiệm phòng xa thì tôi vẫn còn một ít, nhưng vợ chồng tôi có khoản nợ ngân hàng hồi mua căn nhà nhỏ chuyển dịch ra gần đường lớn, lãi tầm hai chục triệu mỗi tháng vẫn chưa trả hết được. Bởi lo lắng nên tôi hay bắt đầu cằn nhằn chồng. Anh đi làm cả ngày về mệt mỏi vẫn bị tôi hỏi chuyện tiền nong. Riết rồi tôi thấy anh không còn về sớm nữa.

Đàn bà bụng mang dạ chửa, lại quanh quẩn trong nhà không có chồng đỡ đần, tối muộn anh ấy mới về, ngày cuối tuần nhiều khi còn lén la lén lút nghe điện thoại rồi lại vội vàng thay quần áo xách xe đi, tôi rất tủi thân. Tôi có hỏi thì anh chỉ nói anh đi có việc, một lát sẽ về. Nhưng một lát của anh nhiều khi là cả tối dài dằng dặc tôi ngồi đợi cửa.

Cho đến một hôm, rất muộn rồi chồng tôi cũng vẫn chưa về. Một người đồng nghiệp của anh tới nhà tôi mang theo túi quà, nói anh ấy cảm ơn chồng tôi trong thời gian vừa rồi đã hỗ trợ thêm cho dự án của đội anh ấy. Nhờ có chồng tôi viết thêm phần mềm xử lý mà công việc chạy ngon hơn hẳn, dự án hoàn thành vượt tiến độ, vượt chỉ tiêu, mọi người được thưởng một khoản khá, lòng ai cũng hoan hỷ.

Tôi ca cẩm với anh đồng nghiệp của, không biết cơ quan có nhiều việc hay không mà chồng tôi đi suốt tối ngày, cuối tuần cũng chẳng được nghỉ, chúng tôi vất vả quá.

Anh đồng nghiệp mới ngớ ra, hỏi tôi không biết à, chồng tôi đợt này ở cơ quan việc gì cần thêm người mà anh ấy chẳng xung phong đứng ra nhận, tăng ca liên tục. Anh ấy còn đi nhờ vả anh em, ai có việc trong việc ngoài cần hỗ trợ thì cho anh ấy làm cùng để kiếm thêm thu nhập nuôi vợ con, chứ vợ sắp đẻ đến nơi rồi.

Tôi nghe mà cay hết cả khóe mắt, nghĩ thương chồng mình quá. Vậy mà có lúc tôi còn nghi ngờ, giận hờn anh, tưởng anh bồ bịch bên ngoài, đâu biết rằng anh thương tôi đến thế. Nghĩ đến cảnh tôi cứ sốt ruột hỏi chồng tiền nong mỗi lúc anh mệt mỏi về nhà, tôi lại thấy mình thật vô tâm. Hẳn tôi đã gây một áp lực không nhỏ lên vai chồng.

Anh đồng nghiệp đi khỏi, chồng tôi vẫn chưa về. Như mọi ngày, tôi lại ngồi đợi cơm anh. Nhưng hôm nay, sự chờ đợi của tôi là sự chờ đợi trong niềm vui và hạnh phúc. Những khó khăn trong cuộc sống đã làm tôi trong một lúc nào đó quên mất khi yêu anh, rồi chọn lấy anh, mình đã đặt điều gì lên ưu tiên hàng đầu.

Cảm ơn anh đã nhắc cho tôi nhớ, tôi có một người chồng hoàn toàn xứng đáng với "ước nguyện hôn nhân" của mình, và dù có khó khăn hay mưa giông, tôi vẫn luôn có anh ở bên cạnh, không ồn ào, không phô trương, nhưng là người đáng tin cậy để tôi có thể vững tin bám chặt lấy tay anh mà tiến bước.

Theo Dân Trí

Bức ảnh chồng chụp riêng cùng đồng nghiệp trẻ khiến tôi nổi máu ghen

Bức ảnh chồng chụp riêng cùng đồng nghiệp trẻ khiến tôi nổi máu ghen

Tôi không biết mình như vậy có đúng không, có công bằng với anh ấy không, nhưng bản thân tôi cũng đang rất khó khăn khi phải chung sống với những cảm xúc tiêu cực của mình.

">

Bí mật của chồng tôi sau mỗi buổi đi làm về muộn

Ngày 27/3, cặp sao bóng rổ Corey James Kispert và Jenn Wirth đăng ảnh kỷ niệm 3 năm bên nhau. "Năm thứ 3 ở bên nhau, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp", cầu thủ Kispert khoe ảnh bạn gái trên trang cá nhân. Trong khi đó, VĐV Jenn nói rằng cô ngày càng yêu nửa kia hơn trong dịp kỷ niệm đặc biệt.

vdv bong ro hen ho anh 2
vdv bong ro hen ho anh 3

Kispert và Jenn bắt đầu hẹn hò từ tháng 4/2018. Chuyện tình của họ nhận được nhiều sự quan tâm khi cả hai đều là những cái tên nổi tiếng trong làng bóng rổ. Kispert là ngôi sao của đội Gonzaga Bulldogs, trong khi bạn gái anh hiện chơi cho đội nữ của Đại học Gonzaga (Washington, Mỹ).

vdv bong ro hen ho anh 4

Cả hai VĐV đều sở hữu chiều cao ấn tượng nên luôn thu hút sự chú ý mỗi lần hẹn hò hay xuất hiện cùng nhau. Jenn cao 1,91 m, còn Kispert nổi tiếng với biệt danh "người khổng lồ" khi cao hơn 2 m.

vdv bong ro hen ho anh 5
vdv bong ro hen ho anh 6

Trên mạng xã hội, át chủ bài của đội Gonzaga Bulldogs thường xuyên khoe ảnh bạn gái. Kispert từng nhiều lần khẳng định mình đã gặp đúng người khi Jenn và anh chia sẻ nhiều sở thích, đam mê và có tình cách hòa hợp.

vdv bong ro hen ho anh 7

Corey James Kispert (sinh năm 1999) đã sớm nổi tiếng khi tham gia CLB bóng rổ ở trường trung học. Trong nhiều năm qua, Kispert luôn nằm trong danh sách những cầu thủ chơi hay nhất của Gonzaga Bulldogs.

vdv bong ro hen ho anh 8

Jenn Wirth (sinh năm 1999) tại Mesa, Arizona trong một gia đình có truyền thống thể thao. Cha của Jenn, ông Alan, và chị gái Christina là những VĐV bóng chày chuyên nghiệp. Cô còn có chị gái song sinh tên LeeAnne cũng đang chơi cho đội bóng rổ của ĐH Gonzaga.

vdv bong ro hen ho anh 9

Jenn Wirth và gia đình cô rất kín tiếng trên mạng xã hội. Tất cả trang cá nhân của Jenn đều được cô chuyển sang chế độ riêng tư sau khi nữ cầu thủ hẹn hò với Corey Kispert.

Theo Zing

Tình yêu sét đánh của bà mẹ 6 con

Tình yêu sét đánh của bà mẹ 6 con

Từ lần gặp đầu tiên, Amber sớm biết đối phương chính là người cô muốn kết hôn.

">

Tình yêu của cặp VĐV bóng rổ cao hơn 1,90 m


(*) Cao dược cẩu bì (Thuốc cao bôi trên da chó):xuất xứ từ một trong bát tiên cổ đại Lý Thiết Quải, nghe nói thuốc caobôi trên da chó là do ông chế tạo ra. Bây giờ câu “thuốc cao bôi trên da chó” được dùng như một nghĩa xấu, được ví như loại người chuyên đi lừagạt người khác.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, mới vừa rồi nhất thờikích động làm mắt kính rơi mất, thật vất vả mới tìm được cây gậy, sao có thể dễ dàng buông tay? "Này, anh có thể giả bộ làm người tốt, dẫn tôiđi ra ngoài được không?" Đối với một người bị cận thị nặng như cô mànói, mất mắt kính thì đồng nghĩa với mất mắt, so với người mù thật sựkhông có gì khác biệt, nhất là tại nơi mờ tối thế này, cô cũng nghĩkhông ra, vì sao phòng khiêu vũ lại biến thành một dạng mờ mờ không rõnhư Địa phủ vậy?

"Buông tôi ra, tôi không có thời gian giả bộ làm người tốt giúp cô!" Thượng Quan Ngưng tức giận, trời mới biết hiệntại anh cái gì cũng không nhìn thấy. Bọn họ không mang anh đi cùng mànói ở trong phòng là được rồi, đáng chết, "Cô trước buông tôi ra đã!"Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói với Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu HòaNhã vẫn lắc đầu như cũ, "Anh cũng đừng tức giận, muốn tôi thả anh ranhất định là không thể nào, chúng ta vẫn là suy nghĩ tới tình hình thựctế một chút đi, tỷ như chúng ta đi ra ngoài như thế nào, tỷ như nơi nàođó có cửa hàng mắt kính...!"

Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại,người nọ hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người có phải không? "Tôi lạicho cô ba giây suy nghĩ, nếu không buông tay cũng đừng trách tôi. . . . . ."

"Anh muốn mạnh tay bẻ hoa?" Tiêu Hòa Nhã có chút khẩntrương, bỗng nhiên nhớ tới mục đích mình tới đây, nhất thời yên tâmkhông ít.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng biến thành màu đen, "Tôi không có sở thích luyến đồng!"

Luyến đồng? Tiêu Hòa Nhã hơi giật mình, không chịu nổi lên án, "Anh dám nóitôi là nhi đồng, dầu gì tôi cũng đã mười bảy tuổi rồi!" Phía sau có chút chột dạ, kia, cách mười bảy tuổi chỉ còn thiếu vài ngày, nhưng mà cáigì nên trổ mã cũng trổ mã mà. Người này. . . . . .

"Hừ!" Thượng Quan Ngưng tràn đầy khinh thường, "Mười bảy tuổi? Là bảy tuổi không sai biệt lắm!"

"Anh!" Tiêu Hòa Nhã tức giận, người này thật đúng là mắt chó nhìn người thấp,không cho anh ta một chút dạy dỗ thật sự là không cam lòng, vốn là haicánh tay đang liều mạng kéo tay của anh ta liền trực tiếp ôm chặt hôngcủa anh ta luôn, không kéo được cũng không cần gấp gáp, ôm xong mới phát giác eo người này nhỏ làm cho người ta đố kỵ, quả thật yêu thích khôngmuốn buông tay!

"Cô!" Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới cô bénày sẽ phóng khoáng như vậy, đáng chết, sớm biết cũng không cùng đốinghịch với mẹ khinh bỉ võ thuật rồi. Bằng không mình cũng sẽ không bịnhốt ở đây rồi."Cô buông ra cho tôi!"

"Ah. . . . . ." Bị anhta gầm lên một tiếng như vậy, Tiêu Hòa Nhã rốt cuộc nhớ tới mục đích chủ yếu của mình trước khi tới đây, ôm eo không phải quan trọng nhất, cáinày mới là chủ yếu nhất, vì vậy nhón chân lên, tại thời điểm người nàyđang tức giận hôn lên môi người ta một cái. Chỉ là sức lực có chút không khống chế được, không cẩn thận hôn lên cằm người ta. Phải nói là đụngvào trên cằm của người ta.

"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, "Xấu hổ ah, tôi không phải cố ý, tôi giúp anh xoa xoa!" Vìvậy một tay ôm eo của người đẹp, một tay xoa xoa cằm của người nào đó bị chính mình không cẩn thận đụng vào.

"Cút cho tôi!" ThượngQuan Ngưng tức giận, một tay đẩy cô ra. Trùng hợp đẩy cô vào trong ngựccủa một con quỷ say vừa đi ngang qua.

"Ôi chao, người đẹp, em chính là đang đợi bản thiếu gia sao?" Lâm muội muội từ trên trời rơixuống, dù là quỷ say cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. "Nói cho em biết, bản thiếu gia là. . . . . ." (Lâm muội muội nói đến Lâm Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, cho nên editor để nguyên)

"A a. . . . . . Cứumạng!" Tiêu Hòa Nhã hô to, mặc dù cô đang tìm người đến chung sống kiếpnày với mình, nhưng cũng không sẽ tìm người như vậy, "Hu hu. . . . Này,anh cứu tôi đi!" Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng mà trực giác cho thấy vẫn là người nọ, mặc dù ghét bỏ cô trổ mã không được, nhưng cô tintưởng anh sẽ không thấy chết mà không cứu.

"Tiểu thư, cứu cái gì mạng, cô không biết có bao nhiêu cô gái muốn nửa đêm leo lên giườngcủa tôi, tôi chính là. . . . . . Ha ha ha. . . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên bật cười, một bộ dạng như cao thủ hái hoa.

"Hu hu. . . . . ." Mạng nhỏ mất rồi mạng nhỏ mất rồi, anh trai, em sai lầmrồi, em sẽ không dám không nghe lời anh nữa, hu hu. . . . . . Người nàođó ăn năn hối hận, biết vậy chẳng làm.

Rốt cuộc Thượng QuanNgưng cũng không nhìn nổi rồi, đưa tay kéo cô vào trong ngực mình, lầnnày ngược lại khống chế lực đạo rất tốt, chính là vị trí lại không khống chế tốt, vốn là người nào đó muốn hôn môi của anh, lần này ngược lạianh chủ động dâng lên rồi.

Vì vậy một người cận thị nặng cùng một người mắt bệnh quáng gà cứ như vậy không biết gì đụng phải. Haingười trợn to hai mắt thế nào vẫn không nhìn thấy như cũ.

Đợi lúc hai người tỉnh lại, lập tức lui ra.

Lúc này con quỷ say đó không đồng ý, tại sao một Lâm muội muội rớt xuốngmình không hôn lại để cho người khác hôn rồi. "Nói, mày có phải khôngmuốn sống nữa không, lại dám giành người của bản thiếu gia?"

Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, trừng mắt nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, đồng thời kéo người cô bé này về phía sau mình.

">

Truyện Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Gia đình tôi ở Hà Nội. Chồng tôi làm giám đốc một công ty tư nhân. Tôi cũng là quản lý của một công ty lữ hành du lịch khá lớn. Thu nhập tốt nhưng đổi lại chúng tôi quá bận rộn. Vì vậy việc chăm sóc 2 con (con trai 14 tuổi và bé gái 5 tuổi), tôi đành thuê người giúp việc.

Chúng tôi có 2 người giúp việc, đều làm theo dạng bán thời gian. Một người chuyên lo chuyện đi chợ, nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa. Người còn lại là một sinh viên, phụ trách việc đưa đón, bảo ban các con tôi học hành.

{keywords}
Ảnh: Đức Liên

Thấy các con có kết quả học tập tốt, phát triển về thể chất, tinh thần nên chúng tôi khá hài lòng. Tuy nhiên đợt dịch Covid-19 đầu năm vừa qua đã làm cuộc sống của gia đình tôi có nhiều xáo trộn.

Công ty chồng tôi vẫn hoạt động nhưng chỉ mang tính chất cầm chừng. Trong khi đó, ảnh hưởng bởi dịch nên công ty tôi ngừng hoạt động. Đặc biệt thời gian sau Tết, các con nghỉ học, tôi cũng hoàn toàn ở nhà.

Do cao tuổi, có bệnh nền nên người giúp việc chuyên nấu ăn, dọn dẹp xin nghỉ để hạn chế đi lại. Em sinh viên cũng xin nghỉ tạm thời để ở quê, không dám lên thành phố vì lo ngại dịch bệnh. Lúc đó, tôi ở nhà nên cũng không tìm người mới để giúp các con.

Tôi nghĩ đây cũng là cơ hội để mình gần gũi con hơn. Tuy nhiên thời gian ở nhà, các con mới bộc lộ nhiều điểm khiến tôi không hài lòng, đặc biệt là con trai lớn.

Cháu học tốt, có ý thức trong việc học hành nhưng lười làm việc nhà. Cháu cũng không có ý thức tự chăm lo cho bản thân bởi mọi việc trước đây đã có người giúp việc đốc thúc, lo lắng. Ví dụ ăn sáng xong, cháu để nguyên bát, đũa trên bàn. Cháu không hề cho bát vào bồn để ngâm chứ chưa nói đến việc rửa.

Sau thời gian ngồi vào bàn học, cháu chỉ ôm điện thoại hoặc xem ti vi. Cháu không có ý thức giúp mẹ việc nhà, chăm sóc em. Tôi nói con mới chịu làm, với thái độ vùng vằng, khó chịu. Thậm chí, khi bị mẹ nhắc nhiều, cháu đã gắt lên khiến tôi rất bất ngờ. Tần suất hai mẹ con cãi nhau, bực bội ngày càng dày lên.

Không yêu cầu con làm việc giúp cả gia đình, tôi chỉ yêu cầu con làm việc để tự phục vụ bản thân như tự cho quần áo vào máy giặt, ăn xong tự rửa dọn, sắp xếp lại phòng riêng… nhưng con không chịu làm hoặc làm một cách miễn cưỡng, chống đối. Cháu thường xuyên gắt gỏng việc bị “giảm lỏng” ở nhà, không được ra ngoài gặp gỡ bạn bè, tụ tập… Mọi chuyện vô cùng căng thẳng.

Tuy nhiên sau đó, một chuyện xảy ra đã làm con tôi thay đổi. Một lần, cháu vào mạng và xem được hình ảnh những học sinh tiểu học đi cách ly vì lớp có một học sinh dương tính với nCoV. Con tôi còn đọc được thông tin các em phải ở trong phòng, chỉ đi ra ngoài nếu như có việc cần thiết. Một số em mang sách vở để học cho đỡ quên kiến thức. Tuy nhớ nhà nhưng các em đều ý thức được trách nhiệm của bản thân nên rất nghe lời thầy cô và các nhân viên y tế.

Hình ảnh và thông tin đó đã làm con trai tôi suy nghĩ. Cháu đem chuyện đó kể với mẹ. Tôi cũng phân tích thêm cho con hiểu, việc mình còn được ở nhà và mạnh khỏe là điều vô cùng may mắn. Biết bao người đã phải đi cách ly đến nơi xa lạ, thiếu thốn nhiều thứ. Thậm chí là các em nhỏ như mầm non, tiểu học… Tuy vậy các em đã rất nỗ lực để vượt qua thời gian cách ly.

Con nghe và không nói gì thêm. Nhưng tôi hiểu con thực sự bị tác động mạnh bởi chuyện này. Bởi sau đó, con đã có nhiều thay đổi trong cách suy nghĩ, hành vi. Điều thay đổi đầu tiên, con trai tôi đã không còn kêu ca việc phải ở nhà, dừng tất cả các trò giải trí ở bên ngoài.

Cháu cũng ý thức hơn trong việc của cá nhân. Một tối, khi đang chuẩn bị bữa cơm trong bếp, tôi thực sự giật mình khi con hỏi: “Mẹ có cần con giúp gì không?” thay vì: “Mẹ, tối nay có gì để ăn thế?” như trước.

Những thay đổi có thể không quá lớn lao với nhiều người nhưng thực sự là một cuộc “cách mạng” đối với con trai tôi. Vì vậy, việc kỳ nghỉ hè này tiếp tục ở nhà và học tập, sinh hoạt cùng nhau không còn căng thẳng với gia đình tôi nữa. Gia đình bạn thì sao? Bạn có thể chia sẻ kỳ nghỉ hè tại gia với chúng tôi không?

Độc giả Lâm Hồng(Hà Nội)

Nghỉ hè thời Covid: Sáng 'mắng' con, chiều 'mắng' chồng

Nghỉ hè thời Covid: Sáng 'mắng' con, chiều 'mắng' chồng

Tôi đang không biết nên vui hay buồn với kế hoạch nghỉ hè thời Covid của vợ.

">

Con tôi nhận được bài học lớn khi ở nhà mùa dịch

Tôi yêu chồng tôi 4 năm rồi mới đi đến hôn nhân. Khi cưới anh tôi biết anh còn gánh nặng gia đình khi phải chăm sóc mẹ già và hai đứa em, một trai một gái. Quê chồng tôi ở một tỉnh miền núi, chúng tôi lấy nhau và lập nghiệp dưới thành phố. Ở quê khó khăn nên chồng tôi đưa cả 2 em xuống thành phố học tập và xin việc. Khó khăn vậy nhưng tôi chấp nhận và cùng anh gánh vác chuyện gia đình.

Tôi đưa em trai anh vào công ty bảo hiểm của tôi làm đại lý, mọi mối khách hàng tôi đều tìm cho cậu ấy. Được một năm thì cậu ấy thu phí của khách mà không nộp vào công ty, lấy tiền đó ăn chơi đua đòi. Để không ảnh hưởng đến công việc cũng như danh dự của mình tôi đã phải bỏ tiền tiết kiệm của mình ra bù trả cho công ty. Tôi nói chuyện với chồng, anh quyết định cho cậu ấy nghỉ việc và về quê mở quán sửa xe tự xoay xở. Tôi cũng như trút được gánh nặng.

{keywords}
 

Rồi chồng tôi đưa cô em gái xuống học một trường trung cấp, ra trường tìm cho cô ấy việc thu cước ở bưu điện. Cô ấy có công việc và lấy chồng cách nhà tôi 2km, tôi cứ tưởng mọi trách nhiệm của vợ chồng tôi đến đây là xong, không ngờ…

Cô ấy làm gần nhà tôi nên rất hay ghé qua. Mỗi lần ghé qua là lại xin một vật gì đó, không cần biết chúng tôi có đang dùng hay thế nào không. Chồng tôi thì dễ tính, hay bù đắp cho em nên cô ấy xin là năn nỉ chồng tôi, không hỏi qua ý kiến tôi và anh đồng ý cho. Nhiều lần tôi không hài lòng, góp ý với chồng thì anh gạt đi, anh bảo tôi so đo, chấp nhặt, cô em chồng càng được thể. Có lần tôi đã nói thẳng với cô ấy, chúng tôi đã cãi nhau, cô ấy bảo tôi xin anh trai tôi chứ tôi không xin của chị.

Từ đó cô ấy hay soi mói tôi, đến nhà là chê nhà cửa bừa bộn. Tôi đi làm cả ngày, chiều về vội tranh thủ dọn dẹp cơm nước. Có nhiều lúc bận quá tôi chưa kịp dọn thì chồng tôi về, cô ấy thấy chồng tôi thì kích vài câu, nào là tôi lười, để nhà như nhà hoang. Đã có lần chồng tôi nói tôi, tôi nói lại thì hai vợ chồng giận nhau.

Cô em chồng vẫn hay đến, vẫn soi mói và chọc ngoáy vào chuyện gia đình tôi. Tôi yêu cầu cô ấy bớt đến thì cô ấy nói nhà anh tôi tôi đến, sao chị cấm? Không muốn lại bất hòa nên tôi coi như không nghe, không thấy cô ấy.

Quá quắt hơn nữa là cô ấy hay vào facebook của tôi xem ảnh rồi to nhỏ với chồng tôi rằng chị dâu bảo bận mà vẫn có thời gian đi tán gẫu với bạn bè. Nào là kêu kinh tế khó khăn, em xin gì cũng khó chịu mà nay mua bộ đồ này mai mua bộ đồ kia. Rồi có chồng rồi mà ngồi với cả nhóm mấy ông đàn ông cười tít mắt (ảnh phòng tôi đi liên hoan và chụp).

Chồng tôi vốn không để ý facebook tôi đăng gì hay viết gì bởi anh tin tôi nhưng cô em chồng nói nhiều quá khiến chồng tôi phát cáu. Anh đã từng to tiếng với tôi, nói tôi bớt sống ảo mà lo cho gia đình. Tôi hỏi anh tôi thế nào mà anh bảo sống ảo? Anh bảo anh nghe nhiều người nói, tôi biết không có ai nói ngoài cô em chồng.

Bực mình quá tôi chặn facebook của cô em chồng để khỏi soi mói thì cô ấy bảo tôi chắc có gì khuất tất không muốn cô ấy biết nên mới chặn. Rồi còn bảo chồng tôi quản lý tiền lương và tài khoản của tôi, tất nhiên tôi không đồng ý cho chồng làm điều đó.

Càng ngày cô ấy càng oái oăm. Tôi không muốn cuộc sống vợ chồng tôi bị ảnh hưởng, tôi không biết nên làm gì lúc này?

Độc giảThanh Hải

Một lần 'đổi gió' với tình cũ và cái kết đắng

Một lần 'đổi gió' với tình cũ và cái kết đắng

"Vẫn dáng người ấy, khuôn mặt thanh tú ấy, bờ gáy cao để lộ đường cổ trắng ngần. Đến gần cô ấy một chút để nghe mùi hương quen thuộc của ngày xưa, tôi đã muốn đặt lên vai cô ấy một nụ hôn...".

">

'Nhà anh trai tôi thì tôi đến, sao chị cấm?'

Xuất ngoại “buôn hương”

Đại dịch ập đến, quán cà phê “cô đơn” có một mình L.T.H.Q. (39 tuổi, quê tỉnh Hậu Giang) đứng bán phải tạm ngưng phục vụ. Q. lủi thủi thu dọn chút tư trang trong những tiếng thở dài rầu rĩ.

Ít tháng trước, Q. cũng như nhiều phụ nữ lỡ thì khác chọn đoạn đường gần các khu công nghiệp tại tỉnh Long An để bán cà phê “sung sướng”. Q. không đề phòng khách lạ. Cô cởi mở, thậm chí tự nhận mình chẳng còn gì để sợ, bởi đã dấn thân vào con đường này từ khi 19 tuổi.

“Nhìn em vậy chứ, em từng đi nước ngoài rồi đó. Em từng đi 4 nước Malaysia, Singapore, Hàn Quốc, Thái Lan. Không phải đi chơi, em đi làm massage xông hơi, xoa bóp kích dục”, Q. nói và khẳng định, ban đầu, ở các nước trên, cô hầu như chỉ kích dục cho khách chứ hiếm khi phải bán dâm.

{keywords}
L.T.H.Q. trong quán cà phê của mình thời điểm quán chưa tạm ngưng phục vụ do ảnh hưởng của dịch bệnh.

Q. kể thêm: “Ở nước ngoài, đàn ông đến các tiệm massage, xông hơi thường chỉ thích “massage sung sướng”. Họ không thích mua dâm. Tuy nhiên, nếu có nhu cầu, bọn em vẫn phục vụ. Song, bọn em không “tới Z” tại tiệm massage”.

“Nếu khách có nhu cầu mua dâm, họ đi vào khách sạn quen của bọn em. Tại đây, họ mua vé dưới quầy lễ tân rồi tự lên phòng. Những phòng này đều có sẵn các cô gái chờ sẵn bên trong. Khách lên, tự gõ cửa, mở vào. Nếu cảm thấy cô gái bên trong thích hợp thì quan hệ, ngược lại có thể đóng cửa để mở phòng khác. Nói chung khách tự do lựa chọn, thích cô nào thì vào phòng cô đó”, Q. kể thêm.

Q. nói, thời xuân sắc, ai cũng nói cô trẻ, đẹp và cuốn hút đàn ông bởi nét duyên ngầm rất lạ. Thế nên, sau một thời gian massage, Q. được “cất nhắc” vào ở trong khách sạn. Những năm tháng ấy, căn phòng của Q. không bao giờ trống khách.

Nơi xứ người, Q. tự cho phép bản thân “thoải mái” hơn với công việc vốn bị xã hội khinh rẻ bởi không bị nỗi lo gia đình, người thân phát hiện đè nặng tâm trí. Cô chấp nhận công việc với hi vọng sớm tích góp được tiền để về quê nhà làm lại cuộc đời.

{keywords}
Chị Q. mở quán bán cà phê "cô đơn" khi đã lỡ thời.

Tuy nhiên, “làm ăn chia đôi với chủ” nhưng Q. lại phải tự gánh chi phí tu bổ, gìn giữ nhan sắc, sức khỏe. Tiếp khách mãi, Q. cũng không dư được bao nhiêu. Thế nên, Q. dự định sẽ cố chịu đựng thêm ít năm để có tiền về nước cho đến khi gặp T.A..

Q. kể: “Làm công việc này, tôi sớm đã tự dặn lòng không đặt nặng vấn đề tình cảm. Không được có tình cảm với khách bởi họ chỉ đến đây để mua thứ mình có để bán. Thế mà khi gặp T.A., những điều ấy trong tôi tan biến”.

T.A. là người Việt Nam sang Hàn Quốc theo dạng xuất khẩu lao động. A. đến khách sạn nơi Q. bán dâm sau khi bị cô người yêu ngoại quốc từ chối tình cảm. Đến khách sạn, A. lên lầu rồi gõ cửa phòng Q. dù trước đó, anh chưa từng đến những nơi như thế này. Gặp cô gái đồng hương nơi đất khách, cả A. và Q. đều dâng trào những xúc cảm đặc biệt.

Chạy trốn tình yêu

Q. vồn vã hỏi A. những thông tin về quê hương bởi đã nhiều năm qua, cô chưa được về nước thăm nhà. Những câu chuyện về quê hương khiến A. dần quên đi mục đích anh tìm đến khách sạn, gõ cửa chọn phòng.

Q. kể: “Lần ấy, chúng tôi chỉ ngồi bên nhau nói chuyện. Trước đây, dù muốn đàn ông đến tìm mình nhưng mỗi khi họ đến, tôi đều khinh và coi thường. Tôi vẫn nghĩ, chỉ có hạng đàn ông trăng hoa mới đến những chỗ như thế”.

{keywords}
Bên trong một quán cà phê "sung sướng" trước khi ngừng hoạt động do dịch bệnh.

“Vậy nên, ai đến đây, tôi đều xem như khách, “cho ăn bánh để lấy tiền” rồi đường ai nấy đi, không cảm xúc, không vương vấn. Vậy mà A. lại khác. Sau lần đầu gặp, anh hay đến chỗ tôi. Anh đến chỉ để nói chuyện, để tôi thực hiện vài bài massage thuần túy rồi về. Chúng tôi nói chuyện về quê nhà, về những hoài bão của mình sau khi về nước. Cứ thế, chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay…”, Q. kể thêm.

Thế nhưng, ngay khi nhận biết bản thân yêu T.A. say đắm, Q. như chợt bừng tỉnh. Chị bẽ bàng, tủi nhục nhận thấy không xứng đáng với A. Chị nói: “Đôi lúc tôi thấy mình mâu thuẫn bởi A. biết công việc của tôi và chấp nhận nó. Thế nhưng, tôi vẫn sợ”.

“Tôi sợ bạn bè anh, người thân anh biết tôi làm công việc mà họ khinh bỉ, coi thường. Họ sẽ không chấp nhận tôi. Nếu anh chấp nhận tôi anh sẽ phải hi sinh thậm chí mất đi rất nhiều thứ tốt đẹp phía trước. Tôi sợ vì tôi mà anh mất bạn bè, người thân, công việc, danh dự…”, Q. nói.

Cuối cùng, Q. giấu nước mắt, bí mật đặt vé máy bay về nước. Rời phi trường, chị không về thẳng nhà mà đến TP.HCM tìm việc làm và cũng là để trốn tránh quá khứ. Tuy nhiên, tại đây, Q. không cạnh tranh được với những cô gái trẻ trong các tiệm massage, cà phê đèn mờ.

{keywords}
Mỗi cô gái ở quán ở cà phê sung sướng đều phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập.

Không biết phải làm gì ngoài “bán vốn tự có”, Q. dạt về vùng ngoại ô, các tỉnh ven TP.HCM mở quán cà phê.

“Quán chỉ có một mình mình bán, không có đào. Nếu có nhiều đào, công an họ khép mình vào tội chứa chấp, tổ chức mại dâm thì họ mới bắt. Bán như thế chỉ tốn tiền thuê mặt bằng và trả tiền bảo kê cho giang hồ. Mỗi ngày kiếm 2-3 khách cũng đủ trang trải. Làm cái này chỉ sợ gặp khách bậy bạ, quỵt tiền”, Q. nói.

“Gặp người như vậy thì chỉ biết cắn răng chịu thôi, kêu ai bây giờ. Thôi thì cố chịu cho qua, chứ nếu cự cãi bị đánh đã mất tiền lại bị thương không bán tiếp được”, Q. nói rồi nhét vội mấy bộ quần áo vào chiếc vali mới mua.

Q. dự định sẽ về quê với lý do dịch bệnh, công ty không có đơn hàng nên cho công nhân tạm nghỉ. Tuy vậy, mỗi khi bật điện thoại để chuẩn bị đặt xe, chị lại do dự. Chị sợ cảm giác mệt mỏi khi luôn phải nghĩ cách, câu chuyện để che đậy quá khứ, công việc của mình trước những câu hỏi của gia đình, người thân.

 

Có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự

Dưới góc nhìn pháp lý về các hoạt động kích dục, bán dâm tại các quán "cà phê cô đơn", luật sư Cồ Lê Huy, Đoàn Luật sư TP.HCM cho biết, theo quy định của pháp luật hiện hành, các hành vi liên quan đến hoạt động mua bán dâm sẽ bị xử lý cụ thể như sau:

Đối với người trực tiếp thực hiện hành vi mua, bán dâm sẽ bị xử phạt vi phạm hành chính. Đối với người thực hiện hành vi chứa mại dâm hoặc môi giới mại dâm sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Do đó, với trường hợp như PV đề cập trong bài, các đối tượng cụ thể sẽ bị xử lý như sau: Đối với chủ/người quản lý của cà phê chòi hay "cà phê cô đơn" (theo cách gọi trong bài), nơi hoạt động mua bán dâm diễn ra sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội Chứa mại dâm.

Đối với người trung gian môi giới hoạt động mại dâm tại cà phê chòi sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội Môi giới mại dâm. Nếu người chủ/người quản lý cà phê chòi đồng thời là người thực hiện hành vi môi giới mại dâm thì bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội Chứa mại dâm.

Đối với người trực tiếp thực hiện hành vi mua, bán dâm sẽ bị xử phạt vi phạm hành chính.

Nguyễn Sơn

'Cà phê sung sướng', chốn ăn chơi giá bèo ở vùng ven Sài Gòn

Kỳ 1: 'Cà phê sung sướng', chốn ăn chơi giá bèo ở vùng ven Sài Gòn

Quán bé xíu, chỉ có một đến hai người phụ nữ đứng tuổi, ăn mặc gợi cảm, đậm màu phấn son đứng bán. Trong khoảng tối sâu hút, các cô gái chủ động chèo kéo khách massage kích dục với giá rẻ bèo.

 

Bí mật ở 'cà phê sung sướng': Gái trẻ ra chiêu, cụ ông 'rút ruột' chiều người đẹp

Kỳ 2: Bí mật ở 'cà phê sung sướng': Gái trẻ ra chiêu, cụ ông 'rút ruột' chiều người đẹp

Giàu kinh nghiệm, hoạt động gần như độc lập, các cô gái bán "cà phê cô đơn" tung ra vô số chiêu trò để chèo kéo khách. Nhiều người còn biến công việc này thành công cụ "rút ruột", bòn tiền người ham của lạ.

">

Xuất ngoại 'bán hoa', cô gái chạy trốn tình yêu nơi xứ người

友情链接