Truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
[Thể thao] 时间:2025-04-29 09:51:29 来源:NEWS 作者:Giải trí 点击:105次
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
"Lãnh nguyệt chiếu sương tuyết,ệnHuskyVàSưTônMèoTrắngCủaHắlich bong da aff cup hàn sơn ôm băng trì. Tám ngàn trượng khó thấy, hiện tuyệt xử thiên nhai."
Tiết Mông đeo găng tay da tuần lộc, đi tới tảng đá còn đọng tuyết cao chót vót, đọc đi đọc lại câu thơ viết trên đó mấy lần, quay đầu vui vẻ nói: "Sư tôn, chúng ta đến rồi."
Húc Ánh Phong quanh năm rơi tuyết, thuyền quyên treo cao, ánh trăng chiếu sáng hồ băng, khí lạnh thổi lên, lạnh lẽo ngưng tụ, Kim Thành trì đóng băng nhưng không phủ tuyết, như một viên ngọc lưu li, toả sáng giữa trời đất, là ngân hà ở nhân gian, nhìn thấy từ nơi xa vạn dặm, quả nhiên là tráng lệ vô cùng. Như đến nơi cuối cùng của nhân gian, phủ đầy tuyết trắng.
Sở Vãn Ninh dừng lại trước khối đá, nói: "Cầu kiếm ở Kim Thành trì, chỉ có thể vào từng người. Các ngươi ai đi trước?"
Tiết Mông nóng nảy không đợi nói mà nói: "Sư tôn, ta đi trước!"
Sở Vãn Ninh nhìn cậu, nghĩ một lát, lắc đầu: "Ngươi làm việc lỗ mãng, ta không yên tâm."
Sư Muội ở bên cười cười, nói: "Sư tôn, ta đi trước, dù sao cũng không làm tan băng được đâu."
Giữa mặt băng mênh mông, Sư Muội đi dọc qua lối đi bằng đá chỉ chứa được một người, chậm rãi đi tới cuối.
Y làm theo quy củ, ngưng tụ linh lực trên tay, sau đó cúi người, dán bàn tay đó lên mặt băng—— Linh lực của Sư Muội không ngừng truyền xuống mặt băng, từng vòng ánh sáng nhảy ra.
Mặc Nhiên nín thở đứng im, mười ngón tay vô thức siết chặt, đâm vào trong tay.
Nhưng Sư Muội thử hồi lâu, băng vẫn không hề tan. Y cười khổ phủi tay trở về, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, xin lỗi."
"Không sao, tu thêm mấy năm lại thử."
Mặc Nhiên khẽ thở dài, hai người họ đều cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn an ủi Sư Muội: "Không sao, còn cơ hội mà, lần sau ta đưa huynh tới."
Sở Vãn Ninh nói: "Nói lắm làm gì, lên đi, tới ngươi rồi."
Kiếp trước, Mặc Nhiên tới cầu kiếm, là thiếu niên khinh cuồng, có vô hạn chờ mong vào thần võ. Nhưng mà kiếp này, hắn biết có cái gì đang đợi mình, không còn gấp gáp và mong đợi nữa. Nhưng sắp gặp lại một người bạn cũ ôn nhu rồi.
Đến trước tường đá, quý gối xuống hồ băng.
Cúi lưng, tay chạm trên mặt băng.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Mạch đao không vỏ của hắn...
Thứ cùng hắn nhìn hết tận cùng của thiên nhai, nếm qua tội nghiệt hung ác đầy máu tanh của Nhân gian——
Mở mắt, Mặc Nhiên nói nhẹ với mặt hồ một câu: "Bất Quy, ta tới rồi."
Như cảm giác được chủ nhân định mệnh gọi tới, mặt băng Kim Thành trì bỗng hiện lên một bóng đen lớn, bóng đen kia ở sát mặt băng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng tới gần.
Đột nhiên, mặt băng ngàn thước vỡ ra, Mặc Nhiên nghe thấy Tiết Mông trên bờ kinh hô, giọng từ xa vọng lại khó nghe thấy.
"Băng tan rồi!!"
Sóng đập mạnh, nước văng lên tận trời. Một con giao long đen phá băng mà ra, mỗi một miếng vảy rồng đều rộng bảy thước, nháy mắt Kim Thành trì bị sóng đập rung động, bọt nước mịt mờ, giao long lấp lánh dưới ánh trăng, thở ra một hơi.
Đồng thời, bên cạnh hồ xuất hiện một kết giới, tách nhóm Sở Vãn Ninh ra khỏi Mặc Nhiên.
Trong kết giới, một người một giao long đối diện nhau.
Mặc Nhiên nheo mắt, chắn bọt nước đầy trời lại, ngửa đầu nhìn giao long.
Chỉ thấy giao long kia ngậm trong miệng một mạch đao đen nhánh, không có vỏ, thân đao cổ xưa nhưng sắc bén, khuất thiết đồng tâm. Long giao biến mạch đao thành cỡ phàm nhân dùng được, chậm rãi hạ long thân lấp lánh, đưa đao tới trước mặt Mặc Nhiên.
Nhưng nó không lập tức ngẩng đầu, mà dùng đôi mắt vàng nghệ, nhìn nam tử chằm chằm.
Hai mắt giao long như gương đồng, phản chiếu bóng dáng Mặc Nhiên. Mặc Nhiên nín thở bất động, chờ nó lên tiếng.
Nếu không có gì khác xảy ra, tiếp theo sẽ phải xuống chân núi hái một cành hoa mai cho nó, lão giao long ung dung nhàn nhã, Mặc Nhiên lại có lợi.
Ai ngờ, đợi nửa ngày, giao long này không như kiếp trước, ban vũ khí cho hắn dễ dàng, ngược lại vảy rồng động nhẹ, đôi đồng tử vàng to lớn nâng lên, sau đó nhấc chân trước của mình, viết lên tuyết trước mặt Mặc Nhiên, hai chữ:
Phàm nhân?
Mặc Nhiên sửng sốt.
Hắn nhớ rõ, kiếp trước giao long có thể nói, sao lại thế này, giờ hóa thành kẻ câm?
Giao long câm viết xong hai chữ, nó lại phủ định ý của mình, dùng móng vuốt thô to xoá hai chữ đi, lại viết một câu khác:
Không phải, phàm nhân không có linh lực cường hãn như vậy, thế, ngươi là Thần tộc?
Mặc Nhiên: "..."
Lão long nghĩ một lát, lắc đầu, lại viết:
Không phải thần, trên người ngươi có tà khí. Ngươi là Ma tộc?
Mặc Nhiên thầm nghĩ, cái gì vớ vẩn lung tung thế! Bổn toạ chỉ trùng sinh thôi, có cái gì phải nghĩ lắm, mau đưa đao cho bổn toạ!
Lão long hình như nhìn ra hắn sốt ruột cầu đao, bỗng nâng chân đầy vảy rồng dữ tợn, lại xoá đi viết tiếp, thêm một mảng tuyết, tiếp tục viết:
Mong đừng trách. Ta thấy trên người ngươi có hai hình bóng, thật sự là hiếm gặp trên đời. Ngươi rốt cuộc là người hay ma, là thần hay quỷ?
Mặc Nhiên nhướng mày nói: "Ta đương nhiên là người. Còn phải nói sao?" Chẳng qua là người từng chết một lần thôi.
Lão long dừng một chút, viết tiếp: Một người hồn phách phân liệt như vậy. Thật sự chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe.
Mặc Nhiên thấy nó rung đùi đắc ý cực kỳ ngu dốt, không khỏi buồn cười: "Có gì lạ, nhưng mà tiền bối, đao của ngài, làm sao mới có thể đưa cho ta?"
Lão long đánh giá hắn một lát, viết tiếp:
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
"Lãnh nguyệt chiếu sương tuyết,ệnHuskyVàSưTônMèoTrắngCủaHắlich bong da aff cup hàn sơn ôm băng trì. Tám ngàn trượng khó thấy, hiện tuyệt xử thiên nhai."
Tiết Mông đeo găng tay da tuần lộc, đi tới tảng đá còn đọng tuyết cao chót vót, đọc đi đọc lại câu thơ viết trên đó mấy lần, quay đầu vui vẻ nói: "Sư tôn, chúng ta đến rồi."
Húc Ánh Phong quanh năm rơi tuyết, thuyền quyên treo cao, ánh trăng chiếu sáng hồ băng, khí lạnh thổi lên, lạnh lẽo ngưng tụ, Kim Thành trì đóng băng nhưng không phủ tuyết, như một viên ngọc lưu li, toả sáng giữa trời đất, là ngân hà ở nhân gian, nhìn thấy từ nơi xa vạn dặm, quả nhiên là tráng lệ vô cùng. Như đến nơi cuối cùng của nhân gian, phủ đầy tuyết trắng.
Sở Vãn Ninh dừng lại trước khối đá, nói: "Cầu kiếm ở Kim Thành trì, chỉ có thể vào từng người. Các ngươi ai đi trước?"
Tiết Mông nóng nảy không đợi nói mà nói: "Sư tôn, ta đi trước!"
Sở Vãn Ninh nhìn cậu, nghĩ một lát, lắc đầu: "Ngươi làm việc lỗ mãng, ta không yên tâm."
Sư Muội ở bên cười cười, nói: "Sư tôn, ta đi trước, dù sao cũng không làm tan băng được đâu."
Giữa mặt băng mênh mông, Sư Muội đi dọc qua lối đi bằng đá chỉ chứa được một người, chậm rãi đi tới cuối.
Y làm theo quy củ, ngưng tụ linh lực trên tay, sau đó cúi người, dán bàn tay đó lên mặt băng—— Linh lực của Sư Muội không ngừng truyền xuống mặt băng, từng vòng ánh sáng nhảy ra.
Mặc Nhiên nín thở đứng im, mười ngón tay vô thức siết chặt, đâm vào trong tay.
Nhưng Sư Muội thử hồi lâu, băng vẫn không hề tan. Y cười khổ phủi tay trở về, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, xin lỗi."
"Không sao, tu thêm mấy năm lại thử."
Mặc Nhiên khẽ thở dài, hai người họ đều cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn an ủi Sư Muội: "Không sao, còn cơ hội mà, lần sau ta đưa huynh tới."
Sở Vãn Ninh nói: "Nói lắm làm gì, lên đi, tới ngươi rồi."
Kiếp trước, Mặc Nhiên tới cầu kiếm, là thiếu niên khinh cuồng, có vô hạn chờ mong vào thần võ. Nhưng mà kiếp này, hắn biết có cái gì đang đợi mình, không còn gấp gáp và mong đợi nữa. Nhưng sắp gặp lại một người bạn cũ ôn nhu rồi.
Đến trước tường đá, quý gối xuống hồ băng.
Cúi lưng, tay chạm trên mặt băng.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Mạch đao không vỏ của hắn...
Thứ cùng hắn nhìn hết tận cùng của thiên nhai, nếm qua tội nghiệt hung ác đầy máu tanh của Nhân gian——
Mở mắt, Mặc Nhiên nói nhẹ với mặt hồ một câu: "Bất Quy, ta tới rồi."
Như cảm giác được chủ nhân định mệnh gọi tới, mặt băng Kim Thành trì bỗng hiện lên một bóng đen lớn, bóng đen kia ở sát mặt băng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng tới gần.
Đột nhiên, mặt băng ngàn thước vỡ ra, Mặc Nhiên nghe thấy Tiết Mông trên bờ kinh hô, giọng từ xa vọng lại khó nghe thấy.
"Băng tan rồi!!"
Sóng đập mạnh, nước văng lên tận trời. Một con giao long đen phá băng mà ra, mỗi một miếng vảy rồng đều rộng bảy thước, nháy mắt Kim Thành trì bị sóng đập rung động, bọt nước mịt mờ, giao long lấp lánh dưới ánh trăng, thở ra một hơi.
Đồng thời, bên cạnh hồ xuất hiện một kết giới, tách nhóm Sở Vãn Ninh ra khỏi Mặc Nhiên.
Trong kết giới, một người một giao long đối diện nhau.
Mặc Nhiên nheo mắt, chắn bọt nước đầy trời lại, ngửa đầu nhìn giao long.
Chỉ thấy giao long kia ngậm trong miệng một mạch đao đen nhánh, không có vỏ, thân đao cổ xưa nhưng sắc bén, khuất thiết đồng tâm. Long giao biến mạch đao thành cỡ phàm nhân dùng được, chậm rãi hạ long thân lấp lánh, đưa đao tới trước mặt Mặc Nhiên.
Nhưng nó không lập tức ngẩng đầu, mà dùng đôi mắt vàng nghệ, nhìn nam tử chằm chằm.
Hai mắt giao long như gương đồng, phản chiếu bóng dáng Mặc Nhiên. Mặc Nhiên nín thở bất động, chờ nó lên tiếng.
Nếu không có gì khác xảy ra, tiếp theo sẽ phải xuống chân núi hái một cành hoa mai cho nó, lão giao long ung dung nhàn nhã, Mặc Nhiên lại có lợi.
Ai ngờ, đợi nửa ngày, giao long này không như kiếp trước, ban vũ khí cho hắn dễ dàng, ngược lại vảy rồng động nhẹ, đôi đồng tử vàng to lớn nâng lên, sau đó nhấc chân trước của mình, viết lên tuyết trước mặt Mặc Nhiên, hai chữ:
Phàm nhân?
Mặc Nhiên sửng sốt.
Hắn nhớ rõ, kiếp trước giao long có thể nói, sao lại thế này, giờ hóa thành kẻ câm?
Giao long câm viết xong hai chữ, nó lại phủ định ý của mình, dùng móng vuốt thô to xoá hai chữ đi, lại viết một câu khác:
Không phải, phàm nhân không có linh lực cường hãn như vậy, thế, ngươi là Thần tộc?
Mặc Nhiên: "..."
Lão long nghĩ một lát, lắc đầu, lại viết:
Không phải thần, trên người ngươi có tà khí. Ngươi là Ma tộc?
Mặc Nhiên thầm nghĩ, cái gì vớ vẩn lung tung thế! Bổn toạ chỉ trùng sinh thôi, có cái gì phải nghĩ lắm, mau đưa đao cho bổn toạ!
Lão long hình như nhìn ra hắn sốt ruột cầu đao, bỗng nâng chân đầy vảy rồng dữ tợn, lại xoá đi viết tiếp, thêm một mảng tuyết, tiếp tục viết:
Mong đừng trách. Ta thấy trên người ngươi có hai hình bóng, thật sự là hiếm gặp trên đời. Ngươi rốt cuộc là người hay ma, là thần hay quỷ?
Mặc Nhiên nhướng mày nói: "Ta đương nhiên là người. Còn phải nói sao?" Chẳng qua là người từng chết một lần thôi.
Lão long dừng một chút, viết tiếp: Một người hồn phách phân liệt như vậy. Thật sự chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe.
Mặc Nhiên thấy nó rung đùi đắc ý cực kỳ ngu dốt, không khỏi buồn cười: "Có gì lạ, nhưng mà tiền bối, đao của ngài, làm sao mới có thể đưa cho ta?"
Lão long đánh giá hắn một lát, viết tiếp:
(责任编辑:Giải trí)
相关内容
- Sang nước ngoài trốn truy nã, 2 đối tượng được vận động về nước đầu thú
- Bà Rịa Vũng Tàu xây dựng Đề án Chuyển đổi số tương tự Đề án 06
- Cuối tháng 5 khu đô thị Ao Sào thoát cảnh ‘chết khát’
- Show thời trang áo dài lấy cảm hứng từ lụa và người lính
- Bổ sung thành viên mới vào dự án khu đô thị hơn 72.000 tỷ đồng ở Đồng Nai
- Nhận diện lừa đảo “khóa SIM” vì chưa chuẩn hóa thuê bao
- Kỷ yếu 'ngập lụt' có một không hai của học trò Hà Nội
- Samsung Electronics đứng trước bờ vực cuộc khủng hoảng
- Lý do khiến hơn 2.700 căn nhà ở xã hội tại TP.HCM chưa được cấp sổ hồng
- Thi kỹ năng nghề trực tuyến: Nền tảng chuyển đổi số giáo dục nghề nghiệp, hội nhập quốc tế
- Giáo viên Mỹ hát rap để dạy Lịch sử
- Bộ TT&TT ra công điện yêu cầu chủ động ứng phó với bão Trà Mi
- Xe cổ triệu đô Bentley 96 tuổi của vợ chồng già người Anh đang ghé thăm Việt Nam
- Nhà ống 100 m2 ngập tràn góc sống ảo ở TPHCM
精彩推荐
- 借你吉吉什么梗
- Viện trưởng bị đình chỉ vì dùng bằng giả của Đại học Đông Đô
- OpenAI mang tính năng tìm kiếm đến ChatGPT, thách thức Google
- Vụ học sinh lớp 6 chưa đọc thông viết thạo: Sở GD
- Lượt đi ĐTDV mùa Đông 2020 khép lại với ngôi đầu bảng không thuộc về Team Flash
- Quy định mới về quảng cáo xuyên biên giới và người có tầm ảnh hưởng
热门点击