Theo Công an, cách đây gần nửa năm, qua công tác nghiệp vụ, trinh sát của cục Cảnh sát hình sự phát hiện về đường dây mua bán nội tạng người, chủ yếu là mua – bán thận, hoạt động xuyên quốc gia, có sự cấu kết của các đối tượng trong nước và nước ngoài. Từ cơ sở nắm bắt ban đầu, cục Cảnh sát hình sự xác lập ban chuyên án để đấu tranh.
Lần theo dấu vết, ban chuyên án đã xác định các mắt xích quan trọng và đối tượng cầm đầu đường dây là Tôn Nữ Thị Huyền. Ban chuyên án làm rõ, trước đây Huyền bị vỡ nợ nên đã tham gia bán thận để kiếm tiền. Sau đó, vì biết rõ đường đi nước bước nên Huyền tổ chức thành đường dây, lôi kéo nhiều người tham gia bán thận.
![]() |
Nghi can Huyền và đồng bọn tại cơ quan công an |
Các đối tượng chiêu dụ người bán thận là những người khó khăn về tài chính, có người thân bị bệnh tật, người bị nợ nần do cờ bạc, thậm chí là đồng bào dân tộc thiểu số ở vùng sâu vùng xa…Thủ đoạn là chúng lên mạng xã hội facebook để tiếp cận, dụ dỗ những nạn nhân.
Khi nạn nhân đồng ý bán thận, Huyền và đồng bọn sẽ nuôi dưỡng, đưa đi khám tổng quát ở bệnh viện, phòng khám… Khi có người tìm mua thận phù hợp thì chúng đưa nạn nhân qua nước ngoài bằng đường tiểu ngạch để thực hiện việc mua – bán, ghép thận…
Với các nạn nhân bán thận, được các đối tượng trong đường dây của Huyền lo toàn bộ chi phí, ăn uống trong thời kỳ chờ giao dịch, đi lại. Sau khi mua – bán thành công, họ nhận khoảng 200 triệu đồng. Thời gian từ lúc đăng ký đến lúc bán thận xong khoảng 1- 2 tuần. Các đối tượng trong đường dây sẽ chăm sóc cho nạn nhân 1 tuần, về sau với các di chứng, nguy cơ thì họ tự gánh chịu.
![]() |
Người bán thận nhận 200 triệu đồng và tự chịu những biến chứng, nguy cơ, trong khi giá mua - bán thận ở thị trường chợ đen nước ngoài là 1,5 - 2 tỷ đồng |
Giai đoạn cao điểm, mỗi ngày các đối tượng trong đường dây của Huyền đưa 2 người lên bàn mổ để thực hiện việc mua – bán thận. Công an làm rõ, mỗi nạn nhân mua – bán thận thành công, nhóm của Huyền thu lợi khoảng gần 400 triệu đồng. Người giới thiệu người bán thận cho nhóm của Huyền được trả công khoảng 20 – 25 triệu đồng.
Ban chuyên án cho hay, có thông tin rằng, ở nước ngoài, người mua thận để ghép vào cơ thể phải chi trả khoảng tiền cực lớn từ 1,5 – 2 tỷ đồng. Như vậy, những khoản tiền này qua nhiều cấp môi giới, khi đến tay người bán thận chỉ còn khoảng 200 triệu đồng.
Khi lộ rõ toàn bộ về cách thức và các mắt xích trong đường dây, ngày 25/1 vừa qua, ban chuyên án đã phục kích, bắt giữ Huyền cùng các đồng bọn tại khu vực cửa khẩu khi chúng đưa các nạn nhân đi bán thận ở nước ngoài về. 11 nạn nhân vừa đi bán thận xong cũng bị mời về cơ quan Công an để phục vụ công tác điều tra.
Đại tá Phan Mạnh Trường, Phó cục trưởng cục Cảnh sát hình sự cho hay, đường dây của Huyền hoạt động từ giữa năm 2017 đến nay, ước tính đã dụ dỗ, môi giới cho khoảng hơn 100 người mua - bán thận nhưng con số này thực tế có thể cao hơn nhiều, chưa kể 20 người đã được nuôi, xét nghiệm y tế đang chờ bán thận. Đường dây này hoạt động như đa cấp, xuyên quốc gia, số nạn nhân trải dài khắp các tỉnh thành trong cả nước.
Cơ quan Công an xác định, đường dây của Huyền từ khi hoạt động đến nay đã thu lợi hàng chục tỷ đồng.
Đáng nói số nạn nhân mua – bán thận mà ban chuyên án mời về làm việc, đều có hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Cục Cảnh sát hình sự đã tổ chức quyên góp để hỗ trợ 3 triệu đồng/người, giúp họ về quê đón Tết cùng gia đình.
Ban chuyên án đang mở rộng điều tra và đề nghị làm những ai là nạn nhân của đường dây trên sớm đến trình báo.
Công an quận Long Biên vừa triệt phá thành công đường dây môi giới mua bán thận tại các bệnh viện chạy thận.
" alt=""/>Đường dây buôn bán nội tạng xuyên quốc gia lớn nhất Việt NamThí sinh đặc biệt
Ngày 26/4 vừa qua, một phụ huynh chạy xe máy, đưa con đến tận phòng thi học sinh giỏi cấp huyện, xin phép thầy giám thị cho nam sinh ngồi cạnh ổ điện. Yêu cầu kỳ lạ này khiến thầy ngỡ ngàng.
![]() |
Thuận tại kỳ thi học sinh giỏi huyện môn Toán vừa qua. |
“Và chị ấy trình bày vì cháu nhà em không viết được nên cháu xin thi bằng máy tính thầy cho cháu ngồi gần ổ điện để cắm điện. Em em sợ đang thi máy tính hết điện. Lúc đó tôi nhìn sang bên cạnh. mới biết đó là em học sinh khuyết tật, tự dưng trong tôi có một sự xúc động và cảm phục. Và tôi bảo: vâng chị cứ ra ngoài cổng trường chờ đi.
Khi làm bài thi tôi càng khâm phục em hơn khi em sử dụng máy tính một cách thành thạo với những ngón tay co cứng run run nết chậm chạp trên bàn phím. Sau 120 phút em đã hoàn thành bài thi mà không đầu hàng trước một phép tính nào” – thầy Ngô Trường, giám thị trong kỳ thi học sinh giỏi huyện môn Toán cấp THCS ở huyện Quế Võ, Bắc Ninh chia sẻ.
Thí sinh đặc biệt đó là Nguyễn Đức Thuận, học sinh lớp 7 Trường THCS Đại Xuân (Quế Võ).
Thuận em trai trong gia đình có 4 người, trên là anh trai đang học Trường ĐH Y Hà Nội, bố làm quân đội, mẹ làm nông nghiệp.
Thuận khuyết tật bẩm sinh, không thể cầm bút. Gia đình đã xin phép Phòng giáo dục huyện cho phép em sử dụng máy tính. Người mẹ sợ máy hết pin khi con đang làm bài nên mới mở lời với giám thị.
Mẹ con và hành trình gian nan
Trò chuyện với VietNamNet, bà Hoài-mẹ Thuận tâm sự: “Thuận bẩm sinh đã thiếu may mắn hơn các bạn. Con 4 tháng khóc ròng rồi phải đi mổ mắt ở bệnh viện Mắt TƯ. Tay con lúc mới sinh đã co quắp lại như chiếc còng gà. Cháu lại bị thêm các bệnh về phổi. Thuận không thể cầm bút, gặp khó khăn trong đi lại và phát âm”.
![]() |
Thuận trên bục nhận giải thưởng học sinh giỏi cấp huyện môn Toán vừa qua. |
Sau nỗi buồn và những giọt nước mắt xót xa, người mẹ vẫn quyết tâm không gục ngã. Thấy con từ nhỏ đã hiếu học, mong muốn con phát triển bình thường như bạn bè cùng trang lứa, gia đình xin cho con vào trường mẫu giáo cho trẻ bình thường.
3 năm đầu khi học mẫu giáo, 2 năm học tiểu học bà Hoài ngày đều đặn vài lượt cùng con đi học, về nhà. Thời gian đầu, người mẹ phải bên cạnh giữ con trong suốt giờ học vì người Thuận mềm oặt.
Kinh tế gia đình khi đó chỉ trông vào đồng lương hơn 1 triệu đồng của bố Thuận. Những khi cuối tuần bà Hoài tranh thủ đi làm thêm đủ thứ việc để có tiền nuôi con: từ đi làm đồng thuê, nấu cỗ thuê, nhận may thêm,vv.
Năm lớp 3, Thuận mới tự lên lớp, gia đình phải đóng thêm chỗ kê chân để em ngồi vững. Đến lớp 6, em chủ động đề nghị nhà trường cho phép sử dụng máy tính trong quá trình ghi chép bài ở lớp.
Hỏi người mẹ sức mạnh nào khiến bà kiên trì, nỗ lực cùng con như vậy, người mẹ chỉ cười hiền hậu: “Là mẹ ai chắc cũng như tôi, muốn điều tốt đẹp nhất cho con mình. Nghĩ vậy nên mọi vất vả đến mấy rồi cũng vượt qua”.
Những ngày đầu đưa con lên lớp, bà Hoài nhớ lại: “Trong khi nhiều bạn bè, thầy cô giúp đỡ thì không ít bạn nghịch ngợm, chọc ghẹo, đánh con khiến tôi buồn lắm”.
“Rồi ở trường có người hiểu những cũng có người coi thường cháu. Biết con học tốt, giáo viên chủ nhiệm ở tiểu học đề nghị hiệu trưởng cho cháu đi thi học sinh giỏi, thi giải toán trên mạng nhưng bị từ chối. Mãi đến năm lớp 5, Thuận và mẹ cứ lên xin thầy hiệu trưởng và đề xuất việc sử dụng máy tính thay vì ghi chép vào giấy. Thuyết phục mãi rồi gần đến ngày thi con cũng được chấp nhận. Nào ngờ năm này chỉ mình cháu được giải”.
Năm lớp 5, em giành giải ba Toán qua mạng, giải khuyến khích Tin học trẻ. Lên lớp 6, nam sinh tiếp tục gặt hái thành công trong kỳ thi Toán qua mạng. Trong kỳ thi học sinh giỏi vừa qua, em đoạt giải khuyến khích môn Toán cấp huyện và giải Nhì thi giải Tin học trẻ qua mạng của huyện..
Năm ngoái, Thuận và gia đình phải trải qua quãng thời gian đặc biệt khó khăn. Em chưa thể hòa nhập với môi trường mới, thêm căn bệnh bẩm sinh khiến Thuận khó kiểm soát, thường bật cười khi bị kích thích, dễ bị các bạn hiểu nhầm em đang khiêu khích. Năm nay, tình hình được cải thiện, bạn bè, thầy cô hiểu rõ hơn hoàn cảnh của Thuận.
Nhìn con kiên trì học tập, không bao giờ nản lòng hoặc buồn vì số phận, người mẹ như bà Hoài thấy nhẹ lòng hơn.
Trò chuyện với Thuận, dù khó khăn nhưng em luôn lạc quan và hy vọng có thể trở thành nhân viên công nghệ thông tin. Bà Hoài và gia đình đều mong và tin tưởng với quyết tâm Thuận sẽ sớm hiện thực hóa những ước mơ của mình.
Văn Chung (Ảnh: NVCC)
Mẹ tôi lấy chồng. Đó là một người đàn ông ham rượu chè và thô lỗ. Tôi gọi ông ấy là dượng, nhưng ông ấy không hề xem tôi là con. Rất nhiều lần tôi phát hiện ra ông ấy nhìn trộm tôi tắm, nhưng tôi không dám nói với mẹ.
![]() |
Năm tôi mười bảy tuổi, một hôm tôi đi làm về, không có mẹ ở nhà, cha dượng giở trò cưỡng bức tôi. Tôi vùng chạy thoát được, lang thang ngoài đường, không dám về nhà nữa.
Hôm đó, trời mưa rất to, khuya và lạnh, tôi ngồi co ro ở mái hiên ven đường. Một chiếc xe con đỗ trước mặt, một chàng trai ló đầu ra hỏi: “Nhà ở đâu mà giờ này còn đứng đây vậy bé?”. Tôi im lặng, lắc đầu.
Anh ấy xuống xe, dắt tôi vào một cửa hàng gần đó mua cho tôi một bộ quần áo mới, mua đồ ăn cho tôi. Rồi trong lúc tôi ăn, anh ta cứ thế ngồi nhìn.
Tôi theo anh ta về nhà. Một căn hộ rất đẹp. Anh ấy là chủ một xưởng sản xuất bao bì. Anh ấy bảo tôi vào chỗ anh làm, nếu không muốn về nhà thì hãy cứ ở đó, nhưng nên thông báo với mẹ để bà khỏi lo.
Chúng tôi sống chung với nhau, yêu nhau từ khi nào không rõ. Anh đối với tôi như một vị ân nhân đầy ngưỡng mộ. Anh yêu chiều tôi như một cô công chúa nhỏ. Nhiều khi tôi vẫn tự hỏi vì sao anh lại thương yêu tôi nhiều như vậy. Một đứa con gái bất hạnh, bơ vơ, nghèo khó.
Sống chung với nhau bốn năm đầy mật ngọt thì một ngày anh nói anh không thương tôi nữa. Lý do là xưởng sản xuất của anh làm ăn không được, nợ nần chất đống, cuối cùng phá sản.
Anh lao vào rượu chè, sống bê tha. Anh trở nên cộc cằn, nặng nhẹ với tôi như một con người khác. Tôi biết anh không muốn tôi khổ, cố tình rời xa tôi. Tôi xin anh được ở bên anh, nhưng anh quyết liệt khước từ, còn nói những lời khiến tôi tổn thương.
Tôi tìm được việc ở một siêu thị. Còn anh cố tình tránh mặt không liên lạc. Tôi vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Trong quãng thời gian đó thì M. - quản lý siêu thị - lại quan tâm tôi, chăm lo cho tôi. Anh nói vừa nhìn thấy tôi đã yêu rồi. Anh muốn cưới tôi làm vợ, muốn đưa tôi trở lại ra Bắc ở quê anh.
Tôi không yêu M, nhưng lúc đó lại chẳng biết làm như thế nào. Người tình thì rời bỏ, mẹ thì sau khi biết chuyện không dám để tôi về nhà nữa sợ chồng mình lại giở trò. Tối quyết định theo M, rũ bỏ tất cả để làm lại từ đầu.
Ngày tôi rời Sài Gòn, mẹ khóc rất nhiều. Mẹ cảm thấy bất lực vì không lo được cho tôi. Mẹ đưa tôi một ít tiền, nói tôi hãy coi như mẹ chết rồi, hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi về làm vợ M. Đám cưới đông đúc nhưng chỉ mình tôi trơ trọi, không người thân, không gia đình, bơ vơ côi cút. Có lẽ vì thế mà mẹ M. coi thường tôi. Bà luôn nói M. nhặt tôi ở đâu mang về. Tôi khổ nhiều rồi, một chút khó chịu của mẹ chồng cũng không làm tôi quá để tâm nữa.
Tám năm trôi qua, tôi an phận cuộc sống bên M. với hai cậu con trai. Anh làm lái xe cho một công ty gần nhà, còn tôi mở một tiệm cắt tóc nhỏ. M. đã cho tôi một gia đình. M cho tôi tình yêu. Dù anh biết rõ ràng tôi không yêu anh. Nhưng M. nói chỉ cần tôi yên ổn sống bên anh, làm vợ anh, làm mẹ các con anh là đủ.
Thế rồi một ngày… anh ấy gọi điện cho tôi, nói muốn gặp tôi, rằng anh đang ở ngoài Bắc, rất gần tôi rồi. Vẫn là giọng nói ấy, giọng Sài Gòn ngọt ngào ngày xưa. Anh vẫn gọi tôi là “bé” như hôm đầu anh nhìn thấy tôi: “Bé sống có hạnh phúc không? Gặp anh được không?”.
Anh vẫn chưa lập gia đình. Sau khi cố tình rời bỏ tôi, anh vùi đầu vào rượu. Bố anh vì quá thất vọng về cậu quý tử, buồn bực sinh bệnh mà qua đời. Anh tỉnh ngộ, cố gắng làm lại từ đầu, nhưng anh không tìm được tôi nữa. Mới đây thôi, mẹ tôi mới nói cho anh biết.
Gặp lại anh, tôi nhận ra tình yêu tôi dành cho anh vẫn nhiều như ngày xưa, vẫn rung động, khát khao mãnh liệt. Anh nói: “Nếu em không hạnh phúc, hãy quay lại với anh. Nếu em nuôi con, anh sẽ cùng em yêu thương chúng. Bao năm qua anh vẫn tìm em, không quên được, không nghĩ em lại sớm kết hôn như thế”.
Sau cuộc gặp, tôi trở về, lòng đầy hoang mang. Tôi yêu anh, tôi không yêu chồng mình. Bao năm qua tôi sống với M. không phải vì rung động yêu đương, mà vì tôi không có nơi nào để đi, tôi cần an ổn. M. tốt với tôi, anh thương tôi thật lòng. Nhưng tôi đối với anh chỉ có sự mang ơn, không hơn không kém.
Cuộc sống này không quá dài, tôi muốn được sống với người mình yêu. Ý nghĩ này mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng khi tôi nhìn M. ôm hai đứa con trai nằm ngủ, nhớ lại câu M. vẫn hay nói: “Anh không cần em phải yêu anh, chỉ cần anh yêu em là đủ. Anh chỉ cần em yên ổn sống bên cạnh anh” thì tôi lại băn khoăn không dứt.
Tôi mới chỉ 28 tuổi, tôi vẫn còn rất trẻ. Tôi có nên sống cho tình yêu của mình hay không? Tôi biết nếu tôi bỏ M. sẽ rất tàn nhẫn nhưng sống với một người, lòng lại chỉ luôn nghĩ về một người khác chẳng phải cũng là một việc rất tàn nhẫn hay sao?
Quả thật em rất bế tắc nên mới viết bài lên mục tâm sự của quý báo nhờ các độc giả cho em lời khuyên có nên tiếp tục mối tình này không?
" alt=""/>Tôi không yêu chồng, tôi yêu người cũDiễm My 9X mặc áo dài trắng đơn giản, đầu đội voan. Gương mặt cô rạng rỡ, hạnh phúc.
Diễm My trìu mến ngắm chồng từ xa
Diễm My được mẹ chồng đeo trang sức