Nhận định, soi kèo Teuta vs Skenderbeu, 22h59 ngày 27/3: Giờ phút quyết định

Bóng đá 2025-03-30 17:11:35 95
ậnđịnhsoikèoTeutavsSkenderbeuhngàyGiờphútquyếtđịmu vs leicester   Phạm Xuân Hải - 27/03/2025 07:00  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://pay.tour-time.com/html/6f792211.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门


"Gì vậy! Tha tao đi." Ngọc Nhi nói lại với giọng ỉu xìu

"Lâu rồi không gặp!" Bỗng dưng người ngồi đối diện cô lên tiếng làm cô giật bắn mình một cái

"Ờ, ừm.. Lâu rồi không gặp!" Ngọc Nhi nở nụ cười sượng trân nhìn đối phương, nếu không ai để ý kỹ thì lại thấy nụ cười đó khá chân thật ấy chứ

"Ăn không? Lúc nãy tiện tay mua" Nguyễn Đô đẩy hộp bánh tráng trộn được làm sẵn đưa qua cho cô

"Đưa bạn mày ăn đi, đưa tao chi ba..

"Tụi nó không ăn! Tao cũng thế! Lỡ mua rồi thì ăn đi, tao biết mày thích cái hộp đó mà?"

"Ựa.. Vậy tao cảm ơn! Hộp này nhiêu? Tao chuyển khoản lại" Cô rút điện thoại từ trong túi quần ra bấm một dãy số để mở tài khoản ngân hàng của mình

"Thôi khỏi! Coi như là cháu mua cho dì vậy."

"ờm.. Hơ hơ, cũng được!" Cô nhìn đối phương rồi lại nở một nụ cười sượng trân và lần này là sượng thiệt sự

"Dì cháu? Là sao?" Cậu bạn ngồi kế bên chứng kiến hết cuộc đối thoại của cả hai người nhưng chẳng hiểu gì cả

"Nói nhỏ nhỏ thôi.. Tí tạo kể.."

"Là hôm bữa lúc đi biển mày kể chưa hết câu chuyện?"

"Ờm.. Nó ấy quá nên phải giấu bớt.."

"À.. Nếu không tiện thì không cần kể đâu!"

Nói rồi cả hai rơi vào khoảng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra

"Ờm.. Kể lại nhé!" Ngọc Nhi ấp a ấp úng nhìn cậu bạn của mình

"Ý là.."

[Hồi tưởng]

20-10-20**

Nguyễn Đô mang quà xuống lớp cô vào tiết sinh hoạt lớp. Vì hôm đó là 20-10 nên có một số lớp làm hoạt động ngoài trời. Đang ngồi trong lớp thấy người yêu mình đi xuống cô bèn chạy ra

"Sao xuống đây?" Ngọc Nhi vẫn vậy vẫn luôn nở một nụ cười rạng rỡ để chào đón những người thân thương của mình

"Có quà" Cậu bạn kia thì lại ngại ngùng tay cầm bó hoa kẹo mini, cô tròn mắt nhìn cậu ngại ngùng rồi cảm ơn xong lại đi vào lớp. Chưa kịp quay đầu lại thì cậu bạn lại bảo

"Còn nữa" Cậu quay ra sau "Mở cặp ra"

Cô thì đứng chết trận ở đó trong đầu đầy suy nghĩ rồi cũng mở chiếc cặp đó ra

"Mua chi vậy?" Cô lấy món quà ra, nhìn cậu

"Có 1 con gấu bông thôi mà?"

"Làm học sinh làm gì có tiền nhiều? Mà.. Tao cũng cảm ơn nha" Cô nói rồi vẫy tay tạm biệt cậu đi vào lớp, cậu thấy thế cũng cười cười rồi quay lại lên lớp của mình

23-10-20**

[Tin nhắn]

Nguyễn Đô

'Mày

Ngọc Nhi

'Hửm, sao thế?

'Mới đi học về có mệt không?

'Tao mới về đuối xỉu

'Huhu nay bài kiểm tra thấp điểm nữa..

Nguyễn Đô

'Ừm, ráng học'

Ngọc Nhi



'Tui biết mà, heheh

Nguyễn Đô

'Mày nhớ vụ họ hàng không?

Ngọc Nhi

'Nhớ, sao a?'

Nguyễn Đô

'Mẹ tao kêu hỏi lại cho chắc'

Ngọc Nhi

">

Truyện Tình Yêu Thời Niên Thiếu Của Tôi

">

Joe Danger Infinity

">

Game thủ nữ đổ xô tới quán game khuyến mãi khủng ngày 8/3

">

Game thủ nữ đổ xô tới quán game khuyến mãi khủng ngày 8/3


Tiết Mông đeo găng tay da tuần lộc, đi tới tảng đá còn đọng tuyết cao chót vót, đọc đi đọc lại câu thơ viết trên đó mấy lần, quay đầu vui vẻ nói: "Sư tôn, chúng ta đến rồi."

Húc Ánh Phong quanh năm rơi tuyết, thuyền quyên treo cao, ánh trăng chiếu sáng hồ băng, khí lạnh thổi lên, lạnh lẽo ngưng tụ, Kim Thành trì đóng băng nhưng không phủ tuyết, như một viên ngọc lưu li, toả sáng giữa trời đất, là ngân hà ở nhân gian, nhìn thấy từ nơi xa vạn dặm, quả nhiên là tráng lệ vô cùng. Như đến nơi cuối cùng của nhân gian, phủ đầy tuyết trắng.

Sở Vãn Ninh dừng lại trước khối đá, nói: "Cầu kiếm ở Kim Thành trì, chỉ có thể vào từng người. Các ngươi ai đi trước?"

Tiết Mông nóng nảy không đợi nói mà nói: "Sư tôn, ta đi trước!"

Sở Vãn Ninh nhìn cậu, nghĩ một lát, lắc đầu: "Ngươi làm việc lỗ mãng, ta không yên tâm."

Sư Muội ở bên cười cười, nói: "Sư tôn, ta đi trước, dù sao cũng không làm tan băng được đâu."

Giữa mặt băng mênh mông, Sư Muội đi dọc qua lối đi bằng đá chỉ chứa được một người, chậm rãi đi tới cuối.

Y làm theo quy củ, ngưng tụ linh lực trên tay, sau đó cúi người, dán bàn tay đó lên mặt băng—— Linh lực của Sư Muội không ngừng truyền xuống mặt băng, từng vòng ánh sáng nhảy ra.

Mặc Nhiên nín thở đứng im, mười ngón tay vô thức siết chặt, đâm vào trong tay.

Nhưng Sư Muội thử hồi lâu, băng vẫn không hề tan. Y cười khổ phủi tay trở về, nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn, xin lỗi."

"Không sao, tu thêm mấy năm lại thử."

Mặc Nhiên khẽ thở dài, hai người họ đều cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn an ủi Sư Muội: "Không sao, còn cơ hội mà, lần sau ta đưa huynh tới."

Sở Vãn Ninh nói: "Nói lắm làm gì, lên đi, tới ngươi rồi."

Kiếp trước, Mặc Nhiên tới cầu kiếm, là thiếu niên khinh cuồng, có vô hạn chờ mong vào thần võ. Nhưng mà kiếp này, hắn biết có cái gì đang đợi mình, không còn gấp gáp và mong đợi nữa. Nhưng sắp gặp lại một người bạn cũ ôn nhu rồi.

Đến trước tường đá, quý gối xuống hồ băng.

Cúi lưng, tay chạm trên mặt băng.

Mặc Nhiên nhắm mắt lại.

Mạch đao không vỏ của hắn...

Thứ cùng hắn nhìn hết tận cùng của thiên nhai, nếm qua tội nghiệt hung ác đầy máu tanh của Nhân gian——

Mở mắt, Mặc Nhiên nói nhẹ với mặt hồ một câu: "Bất Quy, ta tới rồi."

Như cảm giác được chủ nhân định mệnh gọi tới, mặt băng Kim Thành trì bỗng hiện lên một bóng đen lớn, bóng đen kia ở sát mặt băng, càng ngày càng rõ, càng ngày càng tới gần.

Đột nhiên, mặt băng ngàn thước vỡ ra, Mặc Nhiên nghe thấy Tiết Mông trên bờ kinh hô, giọng từ xa vọng lại khó nghe thấy.

"Băng tan rồi!!"

Sóng đập mạnh, nước văng lên tận trời. Một con giao long đen phá băng mà ra, mỗi một miếng vảy rồng đều rộng bảy thước, nháy mắt Kim Thành trì bị sóng đập rung động, bọt nước mịt mờ, giao long lấp lánh dưới ánh trăng, thở ra một hơi.

Đồng thời, bên cạnh hồ xuất hiện một kết giới, tách nhóm Sở Vãn Ninh ra khỏi Mặc Nhiên.

Trong kết giới, một người một giao long đối diện nhau.

Mặc Nhiên nheo mắt, chắn bọt nước đầy trời lại, ngửa đầu nhìn giao long.

Chỉ thấy giao long kia ngậm trong miệng một mạch đao đen nhánh, không có vỏ, thân đao cổ xưa nhưng sắc bén, khuất thiết đồng tâm. Long giao biến mạch đao thành cỡ phàm nhân dùng được, chậm rãi hạ long thân lấp lánh, đưa đao tới trước mặt Mặc Nhiên.

Nhưng nó không lập tức ngẩng đầu, mà dùng đôi mắt vàng nghệ, nhìn nam tử chằm chằm.

Hai mắt giao long như gương đồng, phản chiếu bóng dáng Mặc Nhiên. Mặc Nhiên nín thở bất động, chờ nó lên tiếng.

Nếu không có gì khác xảy ra, tiếp theo sẽ phải xuống chân núi hái một cành hoa mai cho nó, lão giao long ung dung nhàn nhã, Mặc Nhiên lại có lợi.

Ai ngờ, đợi nửa ngày, giao long này không như kiếp trước, ban vũ khí cho hắn dễ dàng, ngược lại vảy rồng động nhẹ, đôi đồng tử vàng to lớn nâng lên, sau đó nhấc chân trước của mình, viết lên tuyết trước mặt Mặc Nhiên, hai chữ:

Phàm nhân?

Mặc Nhiên sửng sốt.

Hắn nhớ rõ, kiếp trước giao long có thể nói, sao lại thế này, giờ hóa thành kẻ câm?

Giao long câm viết xong hai chữ, nó lại phủ định ý của mình, dùng móng vuốt thô to xoá hai chữ đi, lại viết một câu khác:

Không phải, phàm nhân không có linh lực cường hãn như vậy, thế, ngươi là Thần tộc?

Mặc Nhiên: "..."

Lão long nghĩ một lát, lắc đầu, lại viết:

Không phải thần, trên người ngươi có tà khí. Ngươi là Ma tộc?

Mặc Nhiên thầm nghĩ, cái gì vớ vẩn lung tung thế! Bổn toạ chỉ trùng sinh thôi, có cái gì phải nghĩ lắm, mau đưa đao cho bổn toạ!

Lão long hình như nhìn ra hắn sốt ruột cầu đao, bỗng nâng chân đầy vảy rồng dữ tợn, lại xoá đi viết tiếp, thêm một mảng tuyết, tiếp tục viết:

Mong đừng trách. Ta thấy trên người ngươi có hai hình bóng, thật sự là hiếm gặp trên đời. Ngươi rốt cuộc là người hay ma, là thần hay quỷ?

Mặc Nhiên nhướng mày nói: "Ta đương nhiên là người. Còn phải nói sao?" Chẳng qua là người từng chết một lần thôi.

Lão long dừng một chút, viết tiếp: Một người hồn phách phân liệt như vậy. Thật sự chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe.

Mặc Nhiên thấy nó rung đùi đắc ý cực kỳ ngu dốt, không khỏi buồn cười: "Có gì lạ, nhưng mà tiền bối, đao của ngài, làm sao mới có thể đưa cho ta?"

Lão long đánh giá hắn một lát, viết tiếp:

">

Truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

">

Bái phục game thủ học sinh ra quán net để vẽ manga

友情链接