Nhiều chuyên gia cho rằng, việc không để trẻ nhỏ ngồi ở ghế phụ phía trước là có cơ sở, từng được nghiên cứu kỹ và áp dụng tại nhiều quốc gia như Mỹ và một số nước Châu Âu.
Cụ thể, theo công bố của trung tâm kiểm soát dịch bệnh và phòng ngừa Mỹ (CDC), trong năm 2018 tại Mỹ có 636 trẻ em dưới 12 tuổi bị tử vong trong các vụ tai nạn giao thông, 33% trong số các bé bị thiệt mạng đã không được sử dụng các biện pháp bảo vệ khi đi xe.
Lý do là do vị trí ghế trước sẽ phải chịu nhiều lực tác động hơn khi va chạm giao thông xảy ra. Hơn nữa, khi có va chạm, túi khí bung ra với vận tốc lên tới 300 km/h. Cơ thể người trưởng thành có thể chịu được lực tác động này nhưng cơ thể trẻ nhỏ có phần lưng và cổ rất yếu nên dễ bị tổn thương.
Về cấu trúc sinh học, trẻ nhỏ cũng có tỷ lệ đầu lớn so với cơ thể nên khó giữ thăng bằng hơn người trưởng thành. Chính vì vậy, trẻ nhỏ dễ bị sai tư thế vào thời điểm túi khí bung ra, tạo nên các chấn thương nghiêm trọng.
Thống kê của CDC cũng cho thấy, loại ghế an toàn dành cho trẻ trên ô tô giúp giảm thiểu nguy cơ chấn thương tới 71-82% so với việc chỉ dùng dây an toàn.
Do đó, cơ quan này khuyến cáo nên để trẻ ngồi ở hàng ghế phía sau, đồng thời nên sử dụng ghế chuyên dùng và chọn đúng loại phù hợp với nhóm tuổi của trẻ.
Trẻ em ngồi trên ô tô thế nào cho đúng?
Đại diện Bộ Công an – đơn vị soạn thảo dự thảo Luật cho biết, nếu Luật Bảo đảm trật tự, an toàn giao thông đường bộ được Quốc hội thông qua thì người dưới 12 tuổi hoặc cao dưới 1,35 mét bắt buộc phải ngồi ở hàng ghế phía dưới để đảm bảo an toàn.
Vị này chia sẻ thêm, trong thời gian qua nhiều người chưa hiểu đầy đủ và chính xác về nội dung này nên vẫn còn những lăn tăn. Nhiều ý kiến cho rằng người ngồi hàng ghế trước bắt buộc phải hội đủ hai yếu tố là trên 12 tuổi và cao trên 1,35 mét; ví dụ như một đứa trẻ 11 tuổi đã cao đến 1m50 nhưng vẫn không được ngồi ghế trước là chưa đúng.
“Quy định trong dự thảo luật ghi rõ là “dưới 12 tuổi hoặc cao dưới 1,35 mét”, có nghĩa là chỉ cần một trong hai yếu tố. Đối với trẻ em dưới 12 tuổi nhưng có chiều cao trên 1,35 mét thì vẫn có thể ngồi được ở hàng ghế trên mà không bị phạt”, đại diện Bộ Công an khẳng định.
Cũng theo vị này, đề xuất mới trong dự thảo Luật đã tiếp thu từ các quy định trong Công ước Viên năm 1968, đồng thời còn đặt trẻ em - thế hệ tương lai vào vị trí trung tâm cần được bảo vệ an toàn tuyệt đối khi tham gia giao thông.
Với quy định trẻ em dưới 4 tuổi phải được chở bằng ghế thiết kế riêng dành cho trẻ em, nhiều chuyên gia tỏ ra đồng tình và cho rằng, rất không an toàn nếu trẻ nhỏ (dưới 4 tuổi) ngồi thẳng lên ghế xe bởi ghế ô tô chỉ thiết kế cho người lớn, trẻ nhỏ không thể đeo dây an toàn có sẵn trên xe được.
Nhiều cuộc thử nghiệm va chạm cho thấy, trẻ em dưới 18 tháng tuổi ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em, mặt về phía sau và ghế lắp ở hàng ghế sau là an toàn nhất.
![]() |
Trẻ em nên ngồi ở hàng ghế sau, đồng thời luôn thắt dây an toàn đúng cách. Ảnh: Tinhte |
Đối với trẻ lớn hơn một chút (từ 18 tháng đến 4 tuổi), có thể cho bé ngồi ghế riêng và quay mặt về phía trước nhưng vẫn nên cho bé ngồi ghế ở hàng phía sau. Với trẻ từ 5-6 trở lên, đủ chiều cao cân nặng có thể sử dụng ghế nâng đơn giản không cần loại ghế ôm trọn thân trẻ và luôn thắt dây an toàn.
Có thể thấy rằng, đề xuất tại dự thảo Luật mới đã được đơn vị soạn thảo nghiên cứu kỹ, dựa trên kinh nghiệm và thực tế tại nhiều nước trên Thế giới và có tính khả thi cao khi thực hiện tại Việt Nam.
Chưa rõ quy định này sẽ chính thức được áp dụng khi nào nhưng ngay lúc này, một lời khuyên cho các bậc phụ huynh là không nên để trẻ nhỏ ngồi ở hàng ghế trước khi di chuyển trên đường.
Đặc biệt, luôn tuân thủ nghiêm quy định về thắt dây an toàn, chủ động trang bị ghế ngồi chuyên dùng trên xe khi chở theo em bé nhằm bảo đảm an toàn và giảm thiếu tối đa rủi ro cho con em mình.
Dự thảo Luật Bảo đảm trật tư, an toàn giao thông đường bộ gồm 8 chương, 93 điều, bao gồm các nội dung quy định về: Hệ thống báo hiệu đường bộ; quy tắc giao thông đường bộ; phương tiện tham gia giao thông đường bộ; người điều khiển phương tiện giao thông đường bộ; tổ chức chỉ huy, điều khiển giao thông và giải quyết ùn tắc giao thông đường bộ; giải quyết tai nạn giao thông đường bộ; thực thi pháp luật và trách nhiệm pháp lý; quản lý nhà nước về TTATGT đường bộ,…
Đây là dự thảo Luật được Bộ Công an chủ trì soạn thảo, tách biệt hẳn với phần Hạ tầng giao thông đường bộ (do Bộ Giao thông vận tải chủ trì soạn thảo) khỏi Luật Giao thông đường bộ 2008 hiện hành. Hiện, dự thảo Luật được Quốc hội thảo luận tại kỳ hợp thứ 10 đang diễn ra.
" alt=""/>Vì sao có đề xuất cấm trẻ dưới 12 tuổi ngồi hàng ghế trước?“Các em có quyền tự hào về những nỗ lực của bản thân mình và hãy tri ân sâu sắc đến cha mẹ, gia đình, thầy cô đã nuôi dưỡng, dạy dỗ, yêu thương các em. Tuy vậy, đó cũng chỉ là điểm khởi đầu, đừng chủ quan, hãy gìn giữ và phát triển những thành quả mà các em rất vất vả để có được”, ông Quý nói.
Hãy học ngoại ngữ thật giỏi, sống lành mạnh
Vị hiệu trưởng lưu ý các sinh viên, môi trường học tập mới, với những nội dung, hình thức và phương pháp mới... đòi hỏi các em phải xây dựng và lập kế hoạch cá nhân phù hợp, chủ động, sáng tạo.
“Cuộc đời sinh viên là đẹp nhất, nhưng cũng có nhiều khó khăn và thử thách, nhiều cám dỗ đang chờ đợi phía trước. Vì vậy, hãy sống lành mạnh, đi học đều và quan trọng là cân bằng giữa học tập, giải trí.
Hãy đặt ra cho mình các mục tiêu như: tốt nghiệp đúng hạn, không nợ môn học nào, tham gia toàn diện các hoạt động sinh viên: thể thao, cộng đồng, tình nguyện, rèn luyện kỹ năng tổ chức, kỹ năng sống, quan hệ bạn bè.
Học ngoại ngữ thật giỏi ngay từ bây giờ vì đây là chìa khóa cho sự thành công và hội nhập, học thêm những môn học mà mình thích; làm quen và có nhóm bạn thân, cùng nhau chia sẻ các khoảnh khắc vui, buồn, cùng chơi, cùng học và giúp nhau cùng tiến bộ. Hãy mơ ước về cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình, về nghề nghiệp của mình, hãy tìm hiểu, bổ sung những kỹ năng trong thời gian học đại học.
Bên cạnh đó, hãy nhớ trân trọng sức khỏe thể chất và tinh thần, dũng cảm dám nghĩ và làm những điều hay, việc tốt. Khi các em gặp khó khăn, vướng mắc, đừng ngại chia sẻ với bạn bè, gia đình, thầy cô”.
Vị hiệu trưởng cũng bày tỏ hy vọng dưới mái trường đại học sẽ là những năm tháng thanh xuân đẹp nhất, đáng nhớ nhất của các sinh viên.
“Hãy cùng nhau cố gắng nỗ lực trong học tập, rèn luyện, và cùng trải nghiệm khó khăn thử thách để tự khẳng định bản thân, để trở thành sinh viên năng động, sáng tạo và hội nhập”.
Ông Quý mong muốn các sinh viên luôn tích cực trong học tập và rèn luyện.
“Các thầy cô giáo, các anh chị khóa trước sẽ luôn đồng hành, giúp đỡ, tạo điều kiện để các em được học tập, sáng tạo, nghiên cứu khoa học, tham gia nhiều hoạt động sinh viên”.
Dự buổi lễ, Bộ trưởng Công thương Nguyễn Hồng Diên cho hay, đất nước đang bước vào thời kỳ phát triển mới. Với chủ trương đẩy mạnh phát triển nguồn nhân lực, nhất là nhân lực chất lượng cao, ông đề nghị thầy trò nhà trường tiếp tục đẩy mạnh thực hiện tự chủ đại học; đổi mới đồng bộ cả về nội dung, chương trình và phương thức, phương pháp giáo dục, đào tạo theo hướng hiện đại, hội nhập quốc tế; tiếp tục mở rộng các loại hình và ngành nghề đào tạo, gắn với nhu cầu thực tiễn của xã hội; đặc biệt đẩy mạnh chuyển đổi số, thực hiện có hiệu quả mô hình đại học số, đại học thông minh.
Bên cạnh việc chú trọng nâng cao chất lượng đào tạo về chuyên môn, theo ông Diên, nhà trường cần quan tâm xây dựng môi trường, điều kiện làm việc, học tập, giải trí lành mạnh; tăng cường giáo dục, bồi dưỡng về chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống cho sinh viên; từ đó nuôi dưỡng ước mơ, khát vọng vươn lên.
Các lãnh đạo Triều Tiên hiểu rằng chiến tranh có nghĩa là tự sát. Về lâu dài,họ không thể mong đánh bại Mỹ và tràn qua biên giới Hàn Quốc thành công.
Chiến tranh cũng là điều khủng khiếp với các bên còn lại. Hàn Quốc có thểchịu thương vong nặng nề. Mỹ cũng có nguy cơ đối mặt với một đồng minh lớn bịbất ổn, các căn cứ tiền đồn của họ có nguy cơ (dù khó xảy ra) bị tấn công hạtnhân hoặc hóa học, và căng thẳng với người bảo trợ của Triều Tiên là Trung Quốc.
Dưới đây là kiến giải về cán cân quyền lực mong manh khiến cho bán đảo TriềuTiên rất gần với xung đột kể từ sau cuộc chiến ba ngày kết thúc năm 1953, và mộtsố tính toán chiến lược giải thích việc bất kể những lời đe dọa dữ dội và giọngđiệu thù địch đến mấy thì lãnh đạo của các bên giữa hai đầu khu phi quân đều rấtthận trọng để không rơi xuống miệng hố chiến tranh lần nữa.
Biển lửa
Kể cả khi không có vũ khí hạt nhân, Triều Tiên vẫn có một quân bài chủ lựckhác. Hầu hết các chuyên gia tin rằng Bình Nhưỡng có đủ hỏa lực thông thường từcác đơn vị pháo binhđủ để 'san thành bình địa' một khu vực còn rộng lớn hơn cảSeoul với 24 triệu dân.
Một vụ tấn công như vậy có thể diễn ra trong thời giản rất ngắn nhưng gâythương vong khủng khiếp - có thể lên tới hàng trăm ngàn người.
Rất nhiều khẩu đội pháo đã vào vị trí, được bố trí kiên cố và ngụy trang khéoléo, điều này cũng đồng nghĩa với việc các lực lượng của Mỹ và Hàn Quốc khôngthể tính đến việc có thể quật tung các bệ pháo này lên trước khi bị nã đạn.
Các chuyên gia tin rằng có đến 60% quân trang của Triều Tiên được bố trítương đối gần với khu phi quân sự giữa hai nước.
Các loại vũ khí đáng sợ nhất của Triều Tiên là loại pháo Koksan 170mm, cóchiều dài 14m và có thể bắn các loại đạn cối thông thường với tầm xa 40km. Dùvậy, pháo này vẫn chưa thể bắn tới Seoul (cách biên giới hai nước trên 50km).Nhưng nếu họ sử dụng các loại đạn được hỏa tiễn hỗ trợ thì tầm bắn có thể nânglên tới 60km. Các loại vũ khí hóa học bắn ra từ các loại súng này có thể gây rathảm họa kinh hoàng hơn.
Các chuyên gia về Triều Tiên là Victor Cha và David Kang viết trên tạp chíChính sách Đối ngoại của Mỹ cuối tháng trước rằng Triều Tiên có thể bắn 500.000phát đạn pháo vào Seoul ngay trong một giờ đầu tiên nổ ra xung đột.
Nhưng kể cả như vậy, không phải ai cũng tin là Triều Tiên có thể biến đe dọakiểu 'dìm trong biển lửa' thành hiện thực. Chuyên gia an ninh Roger Cavazos, mộtcựu binh của Mỹ, cho rằng các loại súng lớn của Triều Tiên có tỉ lệ 'đạn thối'rất cao. Do đó, các vùng phụ cận bên ngoài Seoul lại gặp nguy hiểm nhiều hơn.Nhưng pháo của Triều Tiên cũng rất dễ chịu tổn thất nếu bị phản công ngay khi họbắt đầu khai hỏa và để lộ vị trí của mình.
Như vậy, dù cho Triều Tiên không thể nhấn chìm Seoul vào 'biển lửa' như đãdọa, nhưng vẫn có thể khiến hàng chục ngàn người thiệt mạng và khởi động mộtcuộc chiến lớn hơn với thiệt hại là vô cùng trước khi định rõ ai là người thuacuộc.
Tấn công trước, tấn công phủ đầu
Đây chính là điều mà các bên nói rằng họ lo ngại nhất.
Triều Tiên nói rằng họ đang phát triển các vũ khí hạt nhân và tên lử tầm xanhư là lá chắn để buộc Mỹ và Hàn Quốc phải khai hỏa trước. Lý do chính làWashington sẽ chẳng tiến hành một cuộc tấn công phủ đầu nếu như Triều Tiên cókhả năng cho đáp trả ngay lập tức một cách dữ dội.
Bên cạnh các loại pháo chĩa vào Seoul và các mục tiêu khác ở Hàn Quốc, TriềuTiên đang phát triển tiềm lực để triển khai các tên lửa di động, do đó sẽ dễdàng di chuyển và ẩn náu hơn. Triều Tiên có tên lửa Rodong mà về lý thuyết cótầm bắn 1300 km, đủ để bắn tới căn cứ của Mỹ tại Nhật. Ngoài 28.500 lính tại HànQuốc, Mỹ còn có 50.000 lính đồn trú ở Nhật Bản.
Triều Tiên không được cho là có khả năng chế tạo vũ khí hạt nhân đủ nhỏ đểlắp lên tên lửa tầm xa để đánh Mỹ. Nhưng nhà vật lý David Albright, chủ tịch Họcviện Khoa học và An ninh Quốc tế tin rằng họ có thể đưa đầu đạn hạt nhân lên tênlửa Rodong. Trong mọi trường hợp, Triều Tiên vẫn theo đuổi các bước cải tiến,nhưng dường như không phải vì họ cần các tên lửa chứa đầu đạn hạt nhân đủ khảnăng bắn tới Mỹ để tăng cường phòng thủ.
Mỹ đã bác bỏ tuyên bố của Triều Tiên rằng một hệ thống phòng thủ như vậy làcần thiết. Washington nói rằng họ không có ý định tấn công phủ đầu Triều Tiên.Nhưng cùng lúc đó, Lầu Năm Góc lại thể hiện rõ là họ có thể làm điều đó.
Trong các cuộc tập trận Đại bàng Non với Hàn Quốc, hai máy bay ném bom chiếnlược tàng hình của Mỹ là B-2 đã có màn trình diễn trên bầu trời bán đảo TriềuTiên. (Trước đó là B-52, sau đó là Raptor F-22). B-2 có khả năng man theo vũ khíhạt nhân, các loại bom chính xác có thể nhắm trúng các mục tiêu đặc thù như tòanhà chính phủ, các loại bom thông thường có thể quật tung các đường hầm dướilòng đất và các hào quân sự. Tuy nhiên, vấn đề lớn của B-2 là phải xác định xemđâu là các mục tiêu tấn công.
Năm 1994, cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton từng tính đến việc tấn công phủ đầuTriều Tiên, nhưng sau đó hủy phương án này vì rủi ro là quá lớn.
Trung Quốc tiến thoái lưỡng nan
Không có Trung Quốc, Triều Tiên không thể sống yên. Trung Quốc giúp TriềuTiên suốt cuộc chiến liên Triều, giờ lại giúp đỡ về kinh tế.
Dù Bắc Kinh tức giận với Bình Nhưỡng, cùng Mỹ thảo lệnh trừng phạt các vụ thửhạt nhân và tên lửa, nhưng họ không bao giờ để Triều Tiên sụp đổ ngay tức khắc.
Triều Tiên thắng hay thua thì đều là thất bại của Trung Quốc nên Bắc Kinhkhông bao giờ muốn chiến tranh nổ ra.
Mặt khác, Trung Quốc là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, có thương mại quantrọng với Hàn Quốc và đặc biệt là Mỹ. Hỗn loạn trên bán đảo Triều Tiên sẽ khiếnkinh tế ba nước tổn thất nặng nề.
Chuyên gia về châu Á Patrick Cronin nói rằng Bắc Kinh đang giúp tái thiết lạimột kênh đàm phán với Triều Tiên để giảm căng thẳng. Nhưng ông cũng cảnh báorằng Mỹ sẽ không thể lôi kéo Trung Quốc về phía mình hơn mức hiện tại để chốnglại Triều Tiên.
“Có những giới hạn trong các lợi ích chung giữa Mỹ và Trung Quốc liên quantới vấn đề Triều Tiên” – Cronin nói.
Lê Thu (Theo AP)
Các tin liên quan |
Thùng thuốc súng trên bán đảo Triều Tiên sắp nổ? Triều Tiên đang lựa chọn thời điểm tấn công? Vì sao TQ không ra mặt giúp Triều Tiên chống Mỹ? |