您现在的位置是:Thời sự >>正文
Máy nghe nhạc Sony chạy bằng Coca
Thời sự34人已围观
简介Trình diễn pin sinh học chạy bằng Coca-cola của Sony Sản phẩm mới này dự tính sẽ được Sony giới thiệ...
![]() |
Trình diễn pin sinh học chạy bằng Coca-cola của Sony |
Sản phẩm mới này dự tính sẽ được Sony giới thiệu tại Triển lãm Pin nhiên liệu và Hydro quốc tế tổ chức tại
Tags:
相关文章
Facebook nhầm ảnh củ hành với nội dung khiêu dâm
Thời sựĐây không phải lần đầu tiên công nghệ kiểm duyệt của Facebook mắc phải những lỗi như thế này. Ảnh: Facebook.
“Tôi chỉ nghĩ nó thật buồn cười. Bạn cần phải có một trí tưởng tượng phong phú để nhìn chăm chú vào củ hành và tìm ra điểm gì gợi dục từ nó”, Jackson McLean, quản lý tại công ty hạt giống Gaze, chia sẻ anh đã phải bật cười trước lỗi thuật toán chống ảnh khỏa thân của Facebook.
Chia sẻ với CBC News hôm 7/10, Facebook cho biết họ đã khôi phục lại bài quảng cáo sau khi xem xét. Sự nhầm lẫn này thuộc về công nghệ kiểm duyệt trí tuệ nhân tạo của công ty, có chức năng tự động gỡ bỏ nội dung mà nó cho là chứa ảnh khỏa thân.
“Chúng tôi sử dụng công nghệ tự động để loại bỏ ảnh khỏa thân khỏi ứng dụng của mình. Tuy nhiên đôi khi công nghệ này không nhận biết được củ hành Walla Walla đến từ đâu, bạn biết đấy. Chúng tôi đã khôi phục lại quảng cáo và rất tiếc vì sự cố của doanh nghiệp”, Meg Sinclair, Trưởng bộ phận truyền thông Facebook tại Canada lên tiếng.
Đây không phải là lần đầu tiên hệ thống kiểm duyệt tự động của Facebook mắc phải các trường hợp này và khiến đội ngũ công ty phải ra tay khắc phục. Năm 2018, công nghệ trí tuệ nhân tạo của Facebook đã gỡ bỏ bài đăng chứa các đoạn trích từ một bản Tuyên ngôn Độc lập chỉ vì chứa nhiều ngôn từ kích động thù địch.
(Theo Zing)
'Facebook đã chọn sai'
Những tiếng nói từ chính nội bộ phản đối các lựa chọn và định hướng của lãnh đạo Facebook ngày càng nhiều và gây chú ý.
">...
【Thời sự】
阅读更多Hơn 35.000 smartphone tại Việt Nam nhiễm virus GhostTeam đánh cắp mật khẩu Facebook
Thời sựTrong thông tin về hiện tượng nhiều smartphone tại Việt bị nhiễm virus GhostTeam đánh cắp mật khẩu Facebook vừa phát ra chiều nay, ngày 25/1/2018, Bkav cho biết, cách thức tấn công của hacker khá tinh vi, đầu tiên hacker đưa các ứng dụng “sạch”, phổ biến như lịch vạn niên, đèn pin, la bàn... lên Google Play để người sử dụng cài. Ứng dụng này sẽ tự động tải tiếp về một ứng dụng độc hại khác.
Để lừa nạn nhân, ứng dụng “sạch” sẽ hiện các cảnh báo an ninh như điện thoại bị nhiễm mã độc hay điện thoại bị chậm… kèm theo hướng dẫn xử lý. Đây thực chất là những cảnh báo giả mạo, làm theo thì điện thoại sẽ nhiễm virus. Virus sẽ chiếm quyền điều khiển điện thoại và ăn cắp mật khẩu tài khoản Facebook của người dùng.
">...
【Thời sự】
阅读更多Cổ vũ U23 Việt Nam, VinaPhone tặng tất cả thuê bao ca khúc “Việt Nam Việt Nam ơi”
Thời sự...
【Thời sự】
阅读更多
热门文章
- Căn hộ trung tâm Nha Trang hút khách nhờ nét riêng
- Căng thẳng cuộc đua ứng thầu tổng hành dinh thứ hai của Amazon
- Japan Display công bố cảm biến vân tay dưới màn hình LCD đầu tiên trên thế giới
- 200.000 người online chỉ để xem nữ streamer này ... ngủ gật
- Sài Gòn lạnh bất thường, trẻ ồ ạt nhập viện
- [LMHT] LCS Mùa Xuân 2017: Origen xuống hạng, IMT đánh bại C9
最新文章
-
Chán xe máy, thèm khát ô tô: Con ếch trong nồi nước nóng
Nguyên phó tổng thống Mỹ Al Gore sau khi thất bại trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 2000 đã dành thời gian cho công tác bảo vệ môi trường và đã được trao giải Nobel Hoà bình vào năm 2007. Ông nổi tiếng với ẩn dụ con ếch trong nồi nước sôi mà ở đó nếu con ếch bị thả vào nồi nước sôi thì sẽ nhảy ra ngay, nhưng nếu nước nóng từ từ thì sẽ bị luộc chín.
Câu chuyện này giúp mọi người nhận thức về hiểm hoạ của trái đất nóng lên. Sự vô thức của con người làm cho trái đất nóng lên giống như chúng ta đang tự luộc mình vậy.Ẩn dụ này cũng phản ánh rất nhiều vấn đề khác. Câu chuyện xe máy cách đây ba thập kỷ và xe ô-tô hiện nay ở Việt Nam là một dạng tương tự.
Khi bắt đầu Đổi mới, phương tiện đi lại chủ yếu của người dân (nhất là ở các đô thị) là xe đạp dùng sức người mà nó được gán cho là hình ảnh của sự mệt nhọc và lạc hậu. Do vậy, niềm mong mỏi của hầu hết các hộ gia đình Việt Nam lúc đó là có được chiếc xe máy. Chiếc Dream II có giá 10 cây vàng là một tài sản giống như một chiếc ô-tô ngày nay.
Lúc đó, hầu hết mọi người đều nghĩ đến sự tiện nghi và sang trọng của những chiếc xe máy chứ ít ai hình dung ra nông nỗi của ngày hôm nay. Nếu ai dám lên tiếng đòi hạn chế xe máy và có mạng xã hội như ngày nay thì có thể nhận được rất nhiều “gạch đá”.Lập luận nghe quen quen sẽ là: “Xe máy là sản phẩm văn minh, được sản xuất từ Nhật - một quốc gia phát triển mà hạn chế là thế nào? Anh chống lại văn minh à?”
Người Việt đang thèm khát một chiếc ô tô như cách mà cách đây 30 năm, thèm khát chuyển từ xe đạp lên xe máy
Hậu quả, cùng với cấu trúc của nền kinh tế phụ thuộc nhiều vào các hoạt động nhỏ lẻ, phi chính thức và cấu trúc đô thị dạng nhà hẻm, nhà ống đã tạo ra một nền giao thông xe máy ngày nay. Nồi nước xe máy từ từ nóng lên và đến lúc sôi để cả xã hội chịu trận.
Quá chán ngán với xe máy và thu nhập gia tăng, nên giờ đây, niềm mong mỏi của không ít người là có được chiếc xe hơi để đi cho tiện nghi và an toàn. Chiếc xe giờ đây là cả một tài sản.
Cảm giác của người Việt Nam đối với chiếc xe hơi hiện nay có lẽ không khác nhiều với cảm giác hồ hởi với chiếc xe máy cách đây 3 thập niên. Tuy nhiên, nhìn những gì xảy ra với khu vực đô thị ở nhiều nước thì việc gia tăng số lượng ô tô ở các đô thị không khác gì một nồi nước sôi mà nó nghiêm trọng hơn xe máy rất nhiều.Với tốc độ tăng khoảng 10%/năm như hiện nay và nếu cái đà này tiếp tục thì đến năm 2030, Hà Nội và Tp Hồ Chí Minh, mỗi nơi có ít nhất thêm 1 - 1,2 triệu xe máy, mà chúng cần diện tích đường tương đương với 5 -6 triệu chiếc xe máy, gần bằng diện tích chiếm đường của toàn bộ xe máy hiện có ở hai đô thị này mà chỉ chuyên chở bằng 1/5 số người.
Rất nhiều nơi trên thế giới đang phải chịu trận với sự bùng nổ của ô-tô cá nhân với rất nhiều hệ lụy. Xu hướng hiện tại là giảm sự phụ thuộc vào ô-tô (phương tiện vận tải cá nhân) chuyển sang giao thông công cộng và giao thông không dùng động cơ (đi bộ và xe đạp).Hà Nội với tàu điện leng keng và đa phần người dân đi lại bằng xe đạp là hình mẫu lý tưởng mà nhiều thành phố trên thế giới đang hướng tới. Đúng là trái đất tròn.
Xe máy về cơ bản đã bão hòa do số xe đã bằng số người người ở độ tuổi lái xe rồi. Theo xu hướng phát triển thì xe máy sẽ giảm và điều đáng sợ nhất là việc chuyển sang xe ô-tô ở các đô thị. Do vậy, Nhà nước cần có chính sách ngay từ bây giờ để hạn chế điều này.
Đối với những nơi có mật độ thưa và khoảng cách xa, lựa chọn của đa phần hộ gia đình trong tương lai sẽ là ô-tô. Do vậy, Nhà nước cần tính đến những chính sách để giảm thiểu những tác động tiêu cực của ô-tô. Trong đó, tai nạn là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ví dụ, ở Mỹ đã có thời kỳ gần 55 nghìn người tử vong vì tai nạn giao thông hàng năm với tỷ lệ so với dân số cao hơn rất nhiều so với Việt Nam hiện nay. Hiện tại, hàng năm vẫn có hơn 37 nghìn người Mỹ thiệt mạng do tai nạn giao thông (tỷ lệ hiện tại thấp hơn Việt Nam rất nhiều nhưng rất cao trong các nước phát triển).
Thêm vào đó, rất nhiều nước có nền giao thông ô tô cũng đang có tỷ lệ tử vong so với dân số cao hơn Việt Nam. Điều này cho thấy không có gì đảm bảo rằng việc chuyển từ xe máy sang ô-tô sẽ tự động giảm bớt tổn thất do tai nạn giao thông.
Huỳnh Thế Du
Bạn có đồng tình với quan điểm trên? Mọi bài viết tranh luận, xin gửi về chuyên trang qua email: otoxemay@vietnamnet.vn. Xin cảm ơn!
Cấm xe máy chỉ vì tai nạn tăng: Nhìn bát quên mâm
Xe máy ít an toàn nhất và TNGT đang rất khủng khiếp. Nhưng vì thế mà lập luận phải cấm xe máy thì đó là nhìn bát quên mâm, không hiểu thực tế cuộc sống đang xảy ra như thế nào.
" alt="Chán xe máy, thèm khát ô tô: Con ếch trong nồi nước nóng">Chán xe máy, thèm khát ô tô: Con ếch trong nồi nước nóng
-
Lucian là một trong những vị tướng sinh ra là để sử dụng
Lưỡi Hái Linh Hồn, cùng một món trang bị tăng tốc độ đánh như Ma Vũ Song Kiếm và Vô Cực Kiếm để tối ưu hóa lượng sát thương về cuối trận gây lên kẻ địch và trụ bảo vệ…
Tuy nhiên, một lối xây dựng mới kết hợp giữa
Gươm của Vua Vô Danh với
Tam Hợp Kiếm cũng vẫn tăng tối đa sức mạnh cho Lucian về cuối trận và còn cho phép Xạ thủ này đương đầu tốt với các tướng Đỡ đòn. Nó còn cho Lucian thêm khả năng hút máu và tiêu diệt sức chống chịu từ sớm…
Với cả sáu món trang bị mang hơi hướng đối đầu trực diện, có vẻ như nó còn khá nhiều nhược điểm khi Lucian trang bị. Tuy nhiên, tiềm năng của chúng để đánh sập các trụ bảo vệ sẽ bị suy giảm để dồn cả vào những pha trao đổi chiêu thức và truy tiệt tướng Đỡ đòn đối phương.
CHƠI THẾ NÀO?
Ngọc Bổ Trợ:Ngọc Tím tốc độ đánh, Ngọc Đỏ STVL, Ngọc Vàng giáp cộng thẳng và Ngọc Xanh kháng phép cộng thẳng.
Bảng Bổ Trợ: 18-12-0, lấy Điểm Then Chốt
Nhiệt Huyết Chiến Đấu.
Nâng kỹ năng:Q, E, W rồi theo tiến trình R > Q > E > W.
Trang bị khởi đầu:
Kiếm Doran + 02
Bánh Quy.
Trang bị chính: Gươm của Vua Vô Danh, Tam Hợp Kiếm, Giày Ninja, Đại Bác Liên Thanh, Vô Cực Kiếm, Nỏ Thần Dominik.
TẠI SAO LẠI LÀ XÂY DỰNG LUCIAN THEO CÁCH NÀY?
Những thay đổi mới từ Gươm của Vua Vô Danh
Gươm của Vua Vô Danh mới tăng nhiều sát thương cơ bản hơn, giảm tốc độ đánh và sát thương trên đòn đánh cũng dược nhích lên. Là một vị tướng phụ thuộc lớn vào các kỹ năng tái tạo đòn đánh thường như Lucian, những thay đổi tên là hết sức tuyệt vời.
Sở hữu trang bị này đầu tiên sẽ tối đa hóa sáu đòn đánh combo (bảy nếu tính cả phát bắn thường đầu tiên) cho tiềm năng hạ gục mục tiêu. Trong quá khứ, Lucian thường gặp rắc rối khi khó có thể đối đầu với các tướng Đỡ đòn do tầm bắn trung bình, nhưng giờ Kẻ Thanh Trừng có thể thả diều từ giữa cho tới cuối trận.
Lucian được tăng sức mạnh
Là một trong những khó khăn khi sử dụng lối xây dựng kiểu này là thời gian delay giữa các kỹ năng quá lâu, khiến nó giảm đi tổng thể sức mạnh của những pha combo. Tuy nhiên, với đợt tăng sức mạnh mới nhất khi thời gian niệm kỹ năng phản hồi nhanh hơn, cho phép những phát bắn của Lucian “mượt mà” hơn xen lẫn với các pha kích hoạt chiêu thức.
Khả năng sống sót cao
Với việc có cả
Giày Ninja, lối xây dựng này cực kỳ tuyệt vời cho các pha hút máu từ Gươm của Vua Vô Danh và lượng máu cộng thêm từ Tam Hợp Kiếm. Nó cho phép Lucian trụ lại trong các pha giao tranh lâu hơn và thả diều tốt hơn nhờ Nội tại bứt tốc của Tam Hợp Kiếm cùng khả năng cơ động vốn có từ Lucian…
Trong một thế giới mà Xạ thủ thường xuyên “bốc hơi” trong nháy mắt, Lucian phiên bản này cho thấy sức kháng cự hơn hẳn.
Khả năng 1v1 đáng gờm
Như đã đề cập ở phần giới thiệu phía trên, đây là Lucian chuyên solo 1v1. Giống như
Vayne cấp độ 6, ở lại đường trong viễn cảnh 1v1 với một Lucian “xanh xao” sẽ khiến cho bạn có khả năng phải nằm xuống ngay tắp lự. Tiềm năng để Lucian lướt lên và dồn sát thương hạ gục tướng địch mà không sợ bị trả đũa là hoàn toàn khả thi.
Outplay Lucian cũng không hề dễ dàng bởi các món trang bị Kẻ Thanh Trừng sở hữu có sức sát thương khủng khiếp trước khi bạn kịp “múa may” trước mặt hắn ta.
PHẢI CÓ ĐIỂM YẾU CHỨ?
Lượng sát thương theo thời gian bị giảm sút
Lucian “thọ” hơn thì đồng nghĩa với sát thương mà Kẻ Thanh Trừng gây ra theo thời gian cũng bị suy giảm so với lối xây dựng thông thường. Trong các pha giao tranh tổng ở xếp hạng đơn, Lucian có thể không bị đối phương chạm vào, nên có thể công thức xây dựng này là rất lãng phí.
Ít năng lượng hơn
Thủy Kiếm của Tam Hợp Kiếm cung cấp lượng năng lượng khởi đầu tốt hơn, nhưng không thể so sánh bằng Nội tại của Lưỡi Hái Linh Hồn ở những pha bắn chí mạng. Mặc dù bạn có thể không bao giờ nhận thấy những vấn đề về năng lượng, nhưng nếu bạn bước vào một phạ đụng độ kéo dài, thì hẳn sẽ thấy độ “thốn” của nó.
Công trụ yếu hơn
Như đã đề cập trước đó, công thức này hoán đổi khả năng đánh sập trụ để bù lại bằng độ dai sức của Lucian. Mặc dù hai đòn đánh cấu rỉa trụ vẫn cực kỳ mạnh nhờ Nội tại của Tam Hợp Kiếm, nhưng lượng sát thương theo thời gian vẫn sẽ là không đáng kể.
TÓM LẠI
Lối xây dựng này chắc chắn đang là trào lưu với nhiều người chơi Lucian trên khắp thế giới khi mà các trang bị Sát Lực (cũng với những vị tướng phụ thuộc vào nó) đã bị giảm sức mạnh nghiêm trọng.
Gnar_G(Theo nerfplz.com)
" alt="[LMHT] Lựa chọn tối thượng: Lucian với Tam Hợp Kiếm + Gươm Vô Danh">[LMHT] Lựa chọn tối thượng: Lucian với Tam Hợp Kiếm + Gươm Vô Danh
-
Không chi lớn như trên, nhưng một công ty bất động sản cũng ra quyết định thưởng nóng cho toàn thể cán bộ nhân viên trong công ty một ngày lương. Thêm vào đó, toàn thể cán bộ nhân viên trong công ty được nghỉ một ngày làm việc hưởng nguyên lương để cổ vũ cho trận chung kết của U23 Việt Nam.
" alt="Nhiều công ty quyết định thưởng nhân viên vì... U23 Việt Nam vào chung kết">Nhiều công ty quyết định thưởng nhân viên vì... U23 Việt Nam vào chung kết
-
Hành động mới nhất này của Facebook thể hiện rõ tham vọng đưa mạng xã hội tỷ dân trở thành nền tảng phát sóng thể thao trực tiếp trên toàn thế giới trong tương lai gần.
Cụ thể, giám đốc điều hành EuroSport, Peter Hutton sẽ không làm việc tại trụ sở của Facebook tại thung lũng Silicon, Mỹ. Nhiều khả năng ông sẽ nhậm chức sau khi Thế vận hội mùa đông 2018 kết thúc vào cuối tháng Hai.
Hiện tại, cả Facebook và Hutton đều chưa công bố rộng rãi về bản hợp đồng trên. Peter Hutton cũng khẳng định: Ông hiện đang tập trung hết tâm trí cho việc sản xuất nội dung các chương trình trong kỳ Olympic mùa đông 2018 sắp tới trên hệ thống Eurosport.
Hồ sơ của Peter Hutton vô cùng ấn tượng. Ông là người có kinh nghiệm dày dặn trong truyền thông thể thao thế giới. Ông cũng là đồng quản lý công ty bản quyền thể thao MP & Silva (công ty sở hữu bản quyền giải Ngoại hạng Anh ở Việt Nam trong giai đoạn 2016-2019). Đáng chú ý hơn cả, chính Peter Hutton là người có công giúp mở rộng tầm ảnh hưởng của kênh thể thao Fox Sport ra ngoài nước Mỹ.
Hiện nay, ông Peter Hutton đang làm việc tại Paris (Pháp). Ông là giám đốc điều hành của Eurosport từ năm 2015 sau khi Discovery mua lại phần lớn cổ phần, đồng thời chiếm toàn bộ quyền kiểm soát mạng lưới truyền hình Eurosport vào cuối năm đó.
Kể từ khi đảm nhiệm vị trí giám đốc điều hành tại Eurosport, Peter Hutton đã giúp mở rộng dịch vụ phát trực tuyến thể thao của tập đoàn tới 52 thị trường, 69 quốc gia trải dài từ Châu Âu, Châu Á- Thái Bình Dương với hơn 3.000 giờ phát trực tiếp thể thao mỗi năm.
Có thể nói, giám đốc điều hành của EuroSport, Peter Hutton thực sự là người tài ba trong việc mở rộng và phát triển dịch vụ thể thao.Quyết tâm mua bản quyền Ngoại Hạng Anh
Bản hợp đồng giữa Peter Hutton và Facebook chắc chắn sẽ đem lại vô cùng có lợi cho mạng xã hội tỷ dân này. Đặc biệt trong bối cảnh Facebook đang cạnh tranh gay gắt để mua bản quyền phát sóng giải bóng đá Ngoại Hạng Anh.
" alt="Facebook và tham vọng phát sóng thể thao trực tuyến">Facebook và tham vọng phát sóng thể thao trực tuyến
-
Vương Thổ buồn chán đến tìm Trương Khiếtngồi nói chuyện. Vương Thổ vốn dĩ đối với chuyện tâm linh rất hứng thú,nhất là những chuyện thuộc loại hồn vía ma quỷ. Chỉ cần nhắc đến chủ đềnày là cậu có thể nói không ngớt, hai người nói từ phim ma cho đếnchuyện kinh dị Nhật v.v… Thế nào là ma núi, ma suối, ma đói… Họ nói tấtcả chuyện cổ quái ma quỷ bốn phương mà tỉnh queo đầy cuốn hút làm cho ai cũng tò mò. Những thanh niên có trí trưởng tượng phong phú như họ đềuthích khám phá cái mạo hiểm, cái kinh dị.
Thạch Nham đưa ra gợiý, đều là đốt thời gian vậy tại sao chúng ta không tổ chức một câu lạcbộ "Hội kinh dị". Mỗi cuối tuần chúng ta tụ họp để nghe một người kể vềcâu chuyện ma mà họ thấy tâm đắc nhất, và thành viên giới hạn là cư dântrong tòa nhà này. Như nắng hạn gặp mưa rao, ý kiến được mọi người cùngủng hộ, tất cả thành viên gồm bảy người. Vài ý kiến đầu tiên đưa ra nhắm làm cho không khí của những buổi kể chuyện thêm phần kì bí gồm: đóngcửa, tắt đèn… trong căn phòng đêm tối mọi người lắng nghe những câuchuyện ma kinh điển.
Những cô bé, cậu bé đâu biết ngày họ tụ tập lại với nhau cũng là ngày mà câu chuyện kì bí có thật sẽ xảy đến với họ cũng bắt đầu.
Vào cái đêm đó, phòng của Trương Khiết ở trên tầng tư cửa đóng kín mít, bên trong tối thui, câu lạc bộ của những kẻ quái gởhoạt động buổi đầu tiên. Tất cả thành viên đều có mặt. Không khí trongphòng càng trở nên rờn rợn khi các thành viên thì thào chào hỏi nhau rồi chìm vào tĩnh lặng. Chút ánh sáng nhờn nhợt của ánh trăng ngoài hiêncửa hắt vào làm mọi vật thật huyền bí. Bên ngoài cái bóng của cây bạchdương ngả nghiêng vào tòa nhà như cấp số nhân của khung cảnh ảm đảm làmai cũng cảm nhận được cái hoang vu lạnh lẽo đến gai người.
Gióxao xác thổi nhẹ đám lá, hai cô gái nhát gan Hà Tiểu Đinh và Triệu DụcTịnh nắm lấy tay nhau ghì chặt, họ toát nên vẻ cam chịu ngồi nhìn bốnphía. Trời về đêm se lạnh và hai người họ cũng phát hiện ra tay của bạnmình cũng đang lạnh toát. Cũng thật may là trong phòng tối thui nênkhông nhìn thấy nét mặt tái dại của nhau, đỡ xấu hổ. Trong lòng mỗingười đều thấy hoảng loạn.
Vương Thổ là người thích kể chuyệnnhất, anh hắng giọng rồi nói: "Hội kinh dị" đi vào hoạt động đối với một người hâm mộ như tôi là một sự kiện hết sức quan trọng vì vậy tôi sẽkhông để lỡ cơ hội được phục vụ các bạn. Những câu chuyện ly kỳ thú vịlúc tôi còn là sinh viên ngồi trên giảng đường đại học.
Lúc đóđã là sinh viên năm thứ tư, cả bốn năm đều ở ký túc xác. Ồ, thế nên miễn bàn về điều kiện ăn ở tồi tàn. Bấy giờ đến lúc tôi chuẩn bị viết luậnvăn, hôm nào tôi cũng về muộn nên rất hay bị nhốt ngoài cửa ký túc. Cũng vì thế, cũng vì tiện cho công việc tôi cùng một vài người bạn ra ngoàithuê một căn phòng.
Vừa dọn vào ở phòng mới tôi đã bị cái giásách cũ của chủ nhà làm cho hết hồn hết vía. Lúc đó hai tay tôi đang lễmễ ôm một thùng to đựng đầy chuyện tranh và họa báo các bạn tôi ở nướcngoài gửi tặng. Tôi còn đang chưa biết nên đặt ở đâu. Vì đúng là đã xemđi xem lại chúng khá nhiều lần rồi, trong một thời gian ngắn tới tôichưa chắc sẽ động tới chúng, nhưng bảo vứt đi thì thật là tiếc, dù gìthì những quyển tạp chí này cũng không dễ gì mà mua được. Mặc kệ ai muốn cười nhạo gì thì cứ cười nhạo tôi cũng sẽ vẫn gửi chúng.
Điểmnày thì "Tôi giống với cụ ông nhà tôi thế, ba cái đồ rách rách nát náttôi thường rất tiếc rẻ" đi đâu cũng đùm đùm, bọc bọc.
Tôi đivòng vòng quanh nhà, thấy năm người mà có ba phòng ngủ một phòng kháchthì hơi chật chội. Mà sẽ nghiêm trọng hơn vào lúc cả năm người cùng quậy phá. Sau đó tôi mở cửa ban công, chớp mắt tôi nhìn thấy ngay bên tráitrong đống bụi bậm là một cái tủ sách. Nói như vậy chưa hoàn toàn chínhxác, mà đúng ra là tôi tìm thấy một cánh của chiếc tủ. Một bên còn lạithì bị một chiếc thuyền dựng đứng chặn mất rồi. Cả hai thứ vật dụng rách nát này đều là thứ đồ cũ bỏ đi.
Tôi liền tiến đến xem với ýnghĩ biết đâu dùng được vào việc gì. Tôi đi vào ban công và loáng thoáng nhận ra có bóng người. Tôi luống cuống quay lại bắt gặp ngay điệu cườibí hiểm. Bên trái ban công quả nhiên có người. Tôi thoáng giật mình,trấn tĩnh lại thì thấy đó chỉ là cái bóng của người mà thôi. Vì ở đó đặt một chiếc gương rất to và bên trong đó hiện lên ảnh của chính tôi.Nhưng do chiếc gương đã quá cũ và bụi bẩn nên cái hình ảnh ấy trở nênméo mó và loang lổ. Một chiếc gương to thế này sao ai lại để ở đây, chỉcó thể soi thấy mỗi cái giá sách cũ rích này mà thôi. Nghĩ vậy tôi cũngchẳng để ý gì thêm về cái gương ấy nữa mà đi thẳng đến giá sách, để sách xuống đất trước đã. Nhìn vào nét chạm trổ trên cánh cửa tủ thì đây làcái tủ quá lỗi thời. Vách ngăn thì gãy nát, gương kính thì nứt vỡ, bêntrong la tạp nham báo cũ, đúng là cái giá sách này cũng khá là có thâmniên rồi.
Khi tôi đưa tay mở ngăn tủ, một cơn rùng mình xuấthiện, cảm giác thật không thoải mái chút nào, như thể có chuột bò quachân. Chỉ là một chiếc tủ sao lại ớn lạnh đến vậy. Tôi nghĩ trong đầu,giữa mùa hè cái gì cũng nóng ran, vậy mà cái tủ này phả ra khí lạnhđiếng người.
Tôi từ từ mở cửa tủ. Kẽo kẹt, xem ra cánh cửa nàybắt đầu xiêu vẹo. Mùi nắm mốc xộc lên quá khó chịu khiến tôi phải quayđầu bước vội đi, loáng choáng giậm ngay vào đống báo ngã sõng soài. Quảthật trong cái tủ đó có bóng người, một người có vóc dáng nhỏ con, đôimắt sáng quắc nhìn tôi trừng trừng. Lúc này hai người bạn học của tôi là Vương Nhuệ và Hoắc Hà nhìn đăm đăm vào cái thùng cát tông kín mít đầyvẻ chán nản. Tôi nhận ra khi dọn đồ đến nhà mới con người còn đôi chúthứng thú, chứ đến khi dọn nhà xong cái cảm giác còn lại là sự mệt mỏi vô hạn. Sau những mệt mỏi đó Hoắc Hà quyết định tạm làm con gà lười "Có gì ngày mai rồi tính! Hôm nay nghĩ nghơi cái đã, tối ra ngaoi2 làm mộtvòng xem quanh đây có chỗ nào uống rượu thú vị không?"
VươngNhuệ lên tiếng "Đến thế là cùng, vừa nói mệt mỏi đã lại có tinh thần ănchơi. Viển vông quá, bớt lằng nhằng, đi ra dọn thùng vào nào". Hoắc Hàbất đắc dĩ đành ra cầm con dao đẹp đẽ lên chuẩn bị làm việc. Tiếng hétcủa tôi vọng từ ban công xuống làm hai người bọn họ giật mình. Hoắc Hàthiếu chút nữa đã tự cắt vào tay. Hai người họ vội phi ngay lên bancông. Trần Hồ Huy và Khương Phượng đang trong phòng khách nghe thấy vậycũng lao lên. Ngay lập tức năm người đàn ông chen chúc nhau trên chiếcban công chật ních. Thấy sự việc không hề có gì cả, Hoắc Hà trợn mắtnhìn tôi, tức giận nghiến vào chân tôi một cái rồi nói.
"Có mỗikhác người gỗ mà anh la toáng lên cái gì. Anh có biết suýt nữa em đã cắt vào tay mình không, đàn ông đàn ang lớn đùng rồi mà gan của anh khôngto hơn gan một con mèo là mấy."
Trên thực tế trong ngăn tủ làmột bức tượng bằng gỗ. Nó cao bằng nửa người thật, thảo nào trong bóngtối tôi nhìn nhầm thành người, hết cả hồn. Tôi cũng chả hơi đâu đi để ýsự cười nhạo cùa người khác vì rõ ràng nó vừa giương giương nhìn tôi, có lẽ nào mắt tôi hoa? Tôi đi xem kỹ lịa thì bức tượng hiện ra là bộ mặtcủa một ông già da mặt xù xì, sắc mặt bình thường đặc biệt là đôi mắtmông lung chứa đựng nhiều uẩn khúc. Khương Phương rất hào hùng nhắc bứctượng lên vần vò, món đồ chơi này thật độc đáo, mà cậu chơi vậy cũngthật liều lĩnh. Nếu bức tượng đó mà rơi xuống thì thật sự là có thể làmcho cái chân của Vương Thổ sưng vù. Lẽ nào cậu ấy không sợ chăng? Trongtiếng cười nói của mọi người, tôi thấy mình hơi xấu hổ. Tôi cũng địnhthanh mình gì đó nhưng thật ra cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Vương Khuê đắc chí chòng ghẹo tôi.
"Cứng lưỡi rồi phải không? Cậu chỉ có thể giữ bình tĩnh không bị hết hồn hếtvía nếu có chuyện gì xảy ra với trò chơi mà thôi cậu bé ạ."
Khương Phương thích thú.
"Tôi! Bạn còn nhớ hồi năm thứ nhất chúng ta đã chạy vào rừng lợn lòi giả quỷ dọa bọn con gái thế nào đấy chứ. Tôi nào dám."
Vương Nhuệ cắt ngang những lời lẽ xỏ xiên.
"Thôi được rồi, được rồi. Câu chuyện kỳ tích của cậu chúng tôi đã nghe cả hơn hai trăm lần rồi. Tôi đang nghĩ thật ra khúc gỗ này cũng rất đặc sắcđấy chứ. Tôi sẽ để nó trong phòng mình."
Khương Phượng cười ẩn ý.
"Thế nào? Định biến thành tượng thần đấy hả? Biết đâu đấy lại là thần tài".Nói xong anh ta lấy cái tượng gỗ đưa cho Vương Nhuệ. Anh ta đỡ lấy màkhông hề nghĩ đó là cố ý. Khương Phượng cười lớn, dúi bức tượng vào lòng Vương Nhuệ.
"Mang đi mà thắp hương!"
Sau một hồi òmtỏi, cả đám giải tán. Tôi ở trên ban công một lúc, nghĩ lại ánh mắt củapho tượng lúc trước. Một cảm giác ngẫu nhiên thấy mình không hề hoangtưởng. Tại sao lại bỏ người gỗ nhốt lại, khóa lại. Tôi càng nghĩ càngthấy chủ nhà này địch thị là một người kì dị. Định thần rồi, tôi xem xét lại cái tủ sách. Nhìn vào thật không như những gì tôi nghĩ. Cái gáisách này có rất nhiều hốc vách ngăn nhỏ. Nếu như không mở nốt cánh cửacòn lại thì cũng chẳng chứa được nhiều đồ. Tôi thấy một chiếc bể cá kháto bên trong. Biết là mình lại lãng phí thời gian và sức lực vào việc vô bổ. Nhưng tôi lại nghĩ hay cứ nhét cái bể cá này vào dưới gương vậy. Đi khỏi ban công tôi gặp Khương Phượng kéo theo Vương Nhuệ.
"Cái gương to thế này mà để trên ban công thì thật là lãng phí.
Khương Phượng gật gù.
"Thế thì kê vào phòng khách ban ngày chúng ta có thể cùng ngắm vuốt."
"Nhưng mà cũng đừng để ở đối diện cửa phòng tôi đấy nhé!"
Vương Nhuệ.
"Gương cũng là bùa đấy. Có thể ngăn mọi cái không sạch sẽ, chặn cả âm khí không cho vào phòng của chúng ta đấy".
"Thượng đế sẽ phù hộ cho cậu, hà hà…"
Khương Phượng quay đầu không thèm để ý.
"Kê đối diện với phòng tôi là được chứ gì! Cuộc đời tôi đáng tiếc nhất làchưa được gặp ma quỷ lần nào. Nếu ma quỷ xuất hiện trước mặt tôi dù chỉmột lần thôi thì cũng coi như không còn gì để tiếc".
Trừ tà?Trong tôi chột dạ ngoái đầu nhìn cái tủ sách, bắt đầu thấy luồng khílạnh lan tỏa tôi vội vàng rời khỏi ban công, chỉ còn nghe sau lưng tiếng hai người xì xào việc đặt để chiếc gương.
Năm người chúng tôibấy giờ cũng lập ra một phòng tranh hoạt họa. Cả nhóm đều học chuyệnngành mỹ thuật rất thích vẽ, đặc biệt là vẽ tranh hoạt hình. Mà chúngtôi cũng chẳng ai chịu yên phận cam chịu cuộc sống. Bắt đầu khởi nghiệphứa hẹn một việc đại cát đại lợi. chúng tôi đều tự thưởng cho mình làmông bà chủ. Những ngày đầu chúng tôi rất khí thế vào hẳn gần trung tâmthành phố thuê một căn phòng hai tầng chuẩn bị một cơ ngơi bề thế.
Qua vài tháng chúng tôi cũng phát hiện ra tài chính kinh tế lâm vào tìnhtrạng o ép, khách hàng thưa thớt, tiền thu về càng ngày càng ít. Khôngđủ khả năng duy trì cái văn phòng to đẹp ấy nữa. Lực bất tòng tâm nênđành chuyển văn phòng đến chỗ mới.
Tuy là một nơi xa một chútnhưng phòng làm việc có thể kiêm luôn vai trò của một ngôi nhà nhỏ. Cănphòng mới thuê năm trong khu tập thể số nhà 402 còn tạm được. Chủ nhà là một người khá hoàn cảnh. Đang lo lắng khoản tiền đóng học cao đẳng chocậu con trai thì bố ông ta qua đời. Ngôi nhà do đó mà cũng thừa ra. Tôivà Trần Hồ Huy đến xem xét tình hình thì thấy ông chủ nhà này cũng không biết gì về ngôi nhà cho lắm. Vì có nhiều vấn để đều không trả lời chúng tôi được. Thế nên không tránh khỏi sự nghi ngờ của Trần Hồ Huy. Anh tathì thầm.
"Ông ta phải chăng là một kẻ lừa đảo?"
Ông chủ nhà thoáng qua hành động đoán được sự nghi ngờ của chúng tôi nên có đôi chút ngượng ngập giải thích. Bố ông là người tính lập dị, không chỉhàng xóm mà đến cả cháu gái của mình cũng không muốn tiếp xúc. Cũng chỉvì tôn trọng ý nguyện của bố nên ông đã đồng ý để bố được ở một mình. Ra là vậy, hai chúng tôi cũng phần nào bớt lo lắng. Xem qua căn phòng thìmọi điều kiện tạm ổn. Giá thuê nhà cũng hợp lý, chỉ có điều căn phòngquá bẩn thỉu, lông chim, thùng sọt, các góc cây điêu khắc chạm trổ, đásỏi… Ông lão này thu gom được đồ đạc với khối lượng và chủng loại cũngmuôn màu muôn vẻ. Chủ nhà trấn tĩnh chúng tôi, "cứ yên tâm đi chỉ cầnmột loáng là tất cả sẽ được dọn dẹp sạch bóng". Chúng tôi quyết địnhthuê căn nhà đó. Trong vài ngày sau, xe của công ty vận chuyển đến dọnhết đồ của chúng tôi về nhà mới. Những ngày đầu đã quá nhiều chuyện xảyđến với chúng tôi, không chỉ là việc của cái tủ sách mà con việc nữacũng làm chúng tôi không vui.
Khi Khương Phượng đang hướng dẫnnhân viên công ty dọn nhà, có một người khoảng ba mươi tuổi dáng vẻ hơigầy gò chủ động bước tới hỏi thăm.
"Xin chào! Cháu mới dọn đến?"
Khương Phượng "Vâng ạ! Chú cũng ở tòa nhà này ạ?"
Người đàn ông gày nói "Tôi ở tòa bện cạnh, phòng 301! Thế còn các cháu?"
Khương Phượng "402".
Vừa nói dứt lời Khương Phượng thấy sắc mặt của người đàn ông biến sắc, có vẻ rất ngạc nhiên, sững người một lúc rồi hỏi.
"Là căn phòng của ông già kì dị vừa chết?"
Khương Phượng "Vâng, trước đúng là có một ông lão ở đây".
Người đàn ông lấy lại sắc thái bình thường, một lúc lâu sau than thở một câu"Các cháu ở đó cẩn thận đề phòng bất trắc". Buông thõng câu nói dở dang, người đàn ông bước đi. Tối đến, việc dõn nhà làm chúng tôi mệt nên gọimấy suất cơm hộp, rồi cùng ngồi xúm xít bên bàn ăn. Quay ra cười nhoẻnvới tôi một cái Khương Phượng kể cho mọi người nghe về người đàn ông gày gò sáng nay. Vương Nhuệ có đôi chút căng thẳng "Biết đâu đấy, căn phòng này có gì đó bất ổn thật? Vừa có người chết, nên tiền thuê nhà mới rẻ."
Khương Phượng khua khua tay "Không có đâu, sức mấy mà đi tin những lời nói ấy? Chuyện huyễn hoặc!"
Hoắc Hà tiếp lời "Mà biết đâu chính người đàn ông đó có vấn đề bĩa ra ma quỷ để dọa hàng xóm?"
Tôi ngồi im thin thít ngẫm về cái giá sách, cái giá sách. Cái gương to trên ban công giờ đã kê trong phòng khách, khúc tượng gỗ được Vương Nhuệ lau sạch sẽ đặt trong phòng anh ta. Giữa lời bàn tán của mọi người tôi vẫnchưa hiểu lý do khi thấy cái giá sách sống lưng tôi lại lạnh toát. Cảđêm hôm ấy tôi không ngủ nổi, thời tiết thật nóng, bên ngoài cửa sổ mèođêm đi hoang gọi bạn. Trăn trở mãi rồi cũng thiếp đi, ba phòng ngủ mộtphòng khách thênh thang mà nằm cả tiếng rồi tôi vẫn thấy không khí bíbách. Không còn biết trời đất là gì nữa thì tôi bỗng bừng tỉnh. Muốnngồi dậy vươn tay vươn chân một lúc nhưng cảm giác toàn thân như bị cuốn chặt. Chân tay động đậy chạm ngay vào cái gì đó cứng nhắc. Tôigang81het61 sức đẩy cái vật lạ đó đi mà không tài nào đẩy nổi, lấy lạibình tĩnh, thử làm lại nhưng vẫn vô ích: tôi bị nhốt trong một cái thùng gỗ. Nhưng thực sự thì là cái gì? Thùng gỗ hay quan tài, cùng lúc đó sực lên cái mùi thối rữa. Chính là cái mùi mà sáng nay tôi vừa ngửi thấy.Cái giá sách, tôi đang bị nhốt trong giá sách. Toàn thân tôi nổi da gà,dựng tóc gáy, tim đập thình thịch, tất cả hình ảnh đáng sợ bao trùm lênsuy nghĩ hoảng loạn của tôi.
Tôi bị nhốt trong tủ sách! Chính cái tủ sách đấy!
Tôi gồng hết sức mình, muốn thoát ra khỏi nơi đây. Nhưng trong cái tư thếchật chội này tôi thật là lực bất tòng tâm. Sự hoang mang hơi thở gấpgáp vang đi vọng lại trong cái tủ sách chết tiệt này! Cứu tôi! Cứu tôivới!
Tôi gào thét mà không thấy cổ họng mình phat1 ra bất cứ thứ âm thanh nào. Xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm đen kịt. Ngoài cảm giác chật chội và thứ mùi hôi thối này ra tôi không còn một cảm nhận gì nữa. Trong cơn hoảng loạn tôi mới thấm cảm giác yếu mềm khi xưa. Một cận bétám tuổi vùng vẫy trong nước mà không có cách nào tìm lại được thăngbằng. Trong mênh mang biển nước làm tôi thấm thía được thế nào là tuyệtvọng.
Cuối cùng cũng tỉnh thật, lần này là tỉnh lại thật. Tôichưa bao giờ thấy biết ơn vì đã tỉnh lại như lần này. Gượng dậy bật đèn, tôi không kìm nổi mình thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ngủ tiếp nữa.Nhìn lên đồng hồ, mới ba giờ sáng, vậy mà tôi tưởng như mình đã bị nhốttrong cái giá sách đó cả mấy ngày mấy đêm rồi. Trông bộ dạng của tôichẳng khác gì vừa được vớt từ dưới nước lên. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi,vớ được cái khăn lau qua cái mặt mà tim vẫn thình thịch sợ hãi. Mở cửara tôi định đi tắm một cái thì nghe trên ban côn có tiếng sột soạt, ngay lập tức tôi nghĩ đến cái giá sách ma quái kia. Tôi chạy cuống cuồng vềphòng, tắm cũng chẳng dám đi nữa. Cứ như vậy mà qua một đêm.
Cuối cùng trời cũng sáng, tôi yên tâm hơn một chút mà ngủ. Sau một đêm mệtnhọc đặt người xuống, tôi như một hòn đá. Không còn biết đến cả tiếngKhương Phượng gõ cửa nữa.
Khương Phượng ngủ dậy, đã mười giờ rồi mà rõ ràng tối qua cậu ấy đã đặt đồng hồ. Đặt buổi sáng chín giờ, cáiđồng hồ cổ lỗ ngày nào cũng phải lên dây cót mới kêu. Nhưng âm thanh của nó thì to vô cùng. Mấy người cùng phòng đã mấy lần gạ gẫm đổi chác vớicậu ấy đều bị cậu chàng từ chối.
"Đây là món đồ kỉ niệm từ ngày bố mẹ tôi yêu nhau nó rất ý nghĩa với tôi." Khương Phượng nói thêm.
"Đồng hồ báo thức mà không kêu thì đánh thức mọi người sao nổi?"
Sáng ngày hôm đó đồng hồ không hề kêu để đánh thức Khương Phượng làm cậu ấy không khỏi cáu bẳn. Lẽ nào đã đến lúc nó dở chứng.
"Mày chỉ thỏ đến đây thôi sao?"
Tính cầm cái đồng hồ đi sửa thì mới thấy là nó đã biến mất. Nó không còn ởdưới gối nữa rồi. Cái này thì lạ này: Khương Phượng nhớ rõ ràng là tựtay mình để đồng hồ dưới gối tối qua, trong lúc mê man cữa quậy đầu anhvẫn chạm vào nó cơ mà. Sao giờ này lại không thấy nữa? Tìm kỹ rồi vẫnkhông thấy đâu, bò cả xuống xem dưới gầm giường cũng không có. Anh tatìm đến Trần Hồ Huy cùng phòng hỏi han. Thì câu trả lời là không biết.Hỏi đến cả hai người cùng phòng bên cũng chẳng có ai biết gì cả. Lúc này Vương Nhuệ cũng hậm hực nói rằng mình bị mất đôi tất. Cậu thề rằng vừalấy đôi tất sạch ra vắt lên thành ghế bên cạnh giường, giờ thì khôngthấy.
Chỉ một đêm đầu đến nhà mới mà đã mất hai món đồ, thật làlảm người ta tức quá đi. Mọi người cùng bới tung mọi ngóc ngách nhưngchẳng thấy tăm tích gì. Khương Phượng để ý đến cánh cửa phòng tôi vẫnkhóa im lìm.
Vương Nhuệ nói "Có lẽ nào hôm qua chúng ta cười nhạo anh ta nên anh ta trút giận trả thù chúng ta chăng?"
Trần Hồ Huy lắc đầu, nói rằng tôi cũng không đến nỗi nhỏ mọn vậy, hơn nữanếu đã vậy thì giáu cái gì chứ giấu đôi tất thì chẵng bõ.
Nếu là tôi "Chí ít thì cũng phải cái điện thoại."
Mọi người đều thấy câu nói này không vô lý. Khương Phượng không cam tâm vẫn muốn tim tôi hỏi lại cho ra ngô ra khoai. Nhưng gõ cửa thế nào cũngkhông thấy trong phòng có động tĩnh gì cả, chỉ vọng ra tiếng ngày ngủnên anh ta đành bỏ đi.
Khương Phượng bất lực than vãn "Anh ta ngủ thật như một con lợn!"
Tôi ngủ một mạch đến chiều. Các đồng sự ai vào chỗ người đấy bật máy lênlàm việc hết rồi. Gần đây chúng tôi có vài vụ làm ăn nhỏ, làm một bộthiết kế về chuyện tranh anh hùng. Nhà sách yêu cầu là phải theo phongcách Nhật, việc cũng chẳng gấp nếu không bị mất mấy ngày dọn nhà. Vì thế chúng tôi phải gấp rút hoàn thành kế hoạch. Giờ mới dậy tôi không tránh khỏi ngượng ngập vì lười biếng. Ăn qua loa ít bánh mì và sữa, chào hỏicác đồng nghiệp, Khương Phượng dợi người đến là hỏi ngay việc mất mónđồ, nhưng tiếc là hỏi gì tôi cũng không biết.
Khương Phượng chửi thề "Cái quỷ quái gì đang diễn ra?" rồi không nói gì thêm nữa.
Đồng hồ và tất cũng chẳng đáng giá gì mất rồi thì thôi. Nhà có ma! Tronglòng tôi vẫn thấy rờn rợn nghĩ đến chuyện đêm qua và âm thanh từ bancông vọng lại. Lẽ nào vẫn liên quan đến giá sách. Tôi định nói vớiKhương Phượng nhưng lại ngại bị anh ta chế giễu, chẳng nói ra nữa, giữtrong lòng vậy. Khương Phượng mua một cái đồng hồ mới, Vương Nhuệ đổiđôi tất khác, mọi chuyện như chưa hề diễn ra. Hoắc Hà gợi ý, biết đâungày mai đồng hồ lại kêu lên ở đâu đó.
Khương Phượng chẳng lấy gì làm vui vẻ, nói "Mỗi lần lên dây cót chỉ dùng được một lần."
Tôi cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa. Mỗi ngày chỉ biết trấn an mình. Xem có ai bị mất đồ thêm nữa không, nhưng ba ngày liên tiếp không có chuyện gì xảy ra cả, xem ra cái đêm hôm mất đồ chỉ là một sự tình cờ, mà cũngcó lẽ tại hai người họ nhớ nhầm, lẫn lộn lung tung. Tôi do đó cũng antâm hơn. Công việc cũng thuận lợi đi đến thành công. Đối tác rất vui vẻvà hẹn sau nữa tháng sẽ thanh quyết toán hết, mọi việc diễn ra thật tốtđẹp. Thế mà qua được vài hôm lại bị mất đồ, lần này là chai nước hoa của Trần Hồ Huy. Hoắc Hà mới làm quen được với một cô gái trên mạng hôm nay là buổi đầu tiên hẹn hò nhưng anh ta có một nhược điểm là cơ thể nặngmùi. Sợ khiến cô bé ấn tượng không tốt.
Trần Hồ Huy "Tôi có một lọ nước hoa vẫn chưa dùng"
Lấy đưa Hoắc Hà dùng mà đi cưa cẩm. Nhưng đến lúc tìm thì không thấy. Trần Hồ Huy sững sờ.
"Rõ ràng tôi để trong ngăn kéo, hôm dọn nhà vẫn thấy ở đây, giờ biến đâumất rồi". Hoắc Hà cũng tìm giúp mà không thấy nên đành đi không vậy. Tối Hoắc Hà nhăn mặt trở về: buổi gặp mặt có vẻ không như mong đợi. Đámchúng tôi không nhịn nổi lại bàn tán về món đồ mất tích.
KhươngPhượng giáo đao "Mấy hôm trước chúng ta không biết mất đồ mà rất có thểlà do mất những thứ không hay sử dụng nên mọi người không ai để ý, bâygiờ mọi người cùng xem xét kĩ lại."
Lục lọi đồ đạc mới phát hiện còn mất thêm vài món đồ nữa, Khương Phượng bị mất cái đĩa CD mà cậuthích nhất. Hoắc Hà mất cái bưu thiếp quan trọng. Vương Nhuệ cũng thấythiếu thiếu món đồ gì đó.
Họ hỏi đến tôi "Tôi, tôi bị mất một bên hoa tai!"
Tất cả chúng tôi họp lại đều cảm thấy ở đây rất kỳ lạ, đến giờ phút này vẫn chưa thấy mất tiền, cũng không mất đồ gì giá trị. Nhưng tức một nỗi đóđều là những món đồ đã và đang dùng đến. Chúng tôi ai cũng bị mất thứ gì đó. Đấy là cả sự vô lý. Những lúc bình thường sơ hở phòng không có aiđã đành nhưng đợt này vì vẻ Soho cả bọn ở nhà cả ngày có ai đó dám lấyđồ đi ngay trước mũi chúng tôi.
Hoắc Hà nói "Hay gặp phải ai đó tâm lý biến thái cố tình dựng chuyện?"
Hà vốn dĩ thích đọc chuyện trinh thám nên có việc gì xảy ra là nghĩ ngay đến điều không bình thường.
Vương Nhuệ cũng "Có thể là con vật gì đó thích tha những món đồ nhỏ đi giấu đâu đó, ví dụ chim, khỉ hay đại loại như thế".
"Có thể lắm chứ, có người trong lòng biến thái nuôi một con chim, hay khỉ chuyên đi ăn cắp vặt của chúng ta."
Khương Phượng giọng pha chút tức giận.
"Con chim hay con khỉ đó nó còn có thể tàng hình, có thể vào nhà qua khe cửa bảo vệ, hay có thể mở cánh cửa vào nhà mà không bị chúng ta phát hiện". Nói đến đây, chúng tôi càng thấy ông chủ căn nhà này rõ ràng là ngườikhông bình thường. Lắp cái cửa bảo vệ gì mà thô kệch, kỳ cục, xấu xí,lưới bảo vệ nhỏ tí, kín mít mà có tận ba cái khóa!
Khương Phượng hỏi tôi "Vương Thổ, cậu có ý kiến gì không?"
Tôi nghe ngóng một lúc lúng túng trả lời "Tôi cũng chẳng biết nữa, cũng chẳng biết sao lại mất đồ nữa."
Khương Phượng không tò mò nhìn tôi "Cậu có sao không? Sắc mặt có vẻ không khỏe?"
"Tôi… tôi hơi đau dạ dày, tôi về nằm nghỉ một lúc", nói xong tôi đứng dậy vềphòng. "Có cần uống thuốc không?" nghe Trần Hồ Huy gọi với theo.
Nhưng tôi chẳng nghe rõ anh ta nói gì cả, cứ thế đóng cửa lại. Vì sao có mỗitôi là không mất đồ? Tôi nằm vật trên giường mà toàn thân thấy toát mồhôi hột. Những việc này có liên quan đến tôi chăng? Tôi có một linh cảmcó cái gì đó đang làm hỗn loạn suy nghĩ của mình như có ghềnh đá ngăndòng chảy của nước, ngăn dòng suy nghĩ của tôi, làm tinh thần tôi khôngyên. Nhưng tôi cũng không sao làm tan biến nỗi ám ảnh đó được, cái cảmgiác miên man này thật sự là đau khổ. Mà tôi đang sợ hãi cái gì? Trướclúc ngủ tôi mới nghĩ ra điều gì đã bám đuổi làm tôi bất an trong suốtthời gian qua. Giá sách! Có liên quan đến cái giá sách.
Hai ngày sau đó, đồ đạc của năm người họ vẫn cứ lần lượt mất tích. Mà tôi thìvẫn cứ không mất gì. Tôi cũng đã mấy lần muốn mở cái ngăn tủ của giásách ra kiểm tra, không hiểu vì sao nhưng đúng là tôi không có cái ganđó. Nhưng cái giá sách đó cuối cùng cũng bị mở ra. Ngày hôm đó, điệnthoại di động của Hoắc Hà bị mất. Chiếc Nokia 3230 vừa mới mua được haitháng, nếu mà mất thì thật là làm người ta quá xót xa. Hoắc Hà liên tiếp bấm gọi vào số điện thoại của anh ta: không tắt máy. Cả đám bọn tôi tìm loạn cả phòng, căng hết cả tai lên nghe ngóng. Vương Nhuệ nghe thấynhạc chuông "Trư Bát Giới cõng vợ" từ trên ban công vọng xuống. Cả nhómchạy lên ban công nghe cho rõ ràng. Âm thanh đó đúng là từ cái giá sáchvọng ra. Hoắc Hà dập máy phi lên ban công, vẻ phẫn nộ đạp mạnh vào cửatủ. Nào có nghĩ rằng cái tủ cũ mèm này lại chắc chắn đến vậy, nó khôngcó hề hấn vết tích gì. Thế mà suýt chút nữa đã làm cho chân của Hoắc Hàgãy rồi. Trần Hồ Huy lên cậy cánh cửa ra, chiếc điện thoại vẫn sáng nhấp nháy báo có cuộc gọi nhỡ. Dưới chiếc điện thoại nào là đồng hồ, tất,nước hoa và tất cả. Đầy đủ những thứ mà mọi người mất trong suốt thờigian vừa qua. Đúng là cái giá sách quỷ quái!
Tôi như quay cuồnggiơ tay bám vội vào tường. Đồ đạc đã tìm lại, mọi người từ đó cũng vuilên nhiều. Cũng chẳng ai để ý đến tôi không hề vào tủ lấy đồ bị mất. Tôi nhẹ cả người. Vấn đề tiếp theo là nghiên cứu làm sao mà đồ đạc củachúng tôi chui vào trong cái tủ đó được. Lần này thì chính Khương Phượng lại phủ nhận ý kiến lần trước của mình.
"Cũng thật lạ lùng, lẽ nào có con vật gì đó thích lấy những món đồ vặt vãnh này đem đi giấu?"
Vương Nhuệ "Có lẽ nào là chuột? Có lẽ trước đây ông già chủ nhà thích huấn luyện chuột tha đồ?"
Trần Hồ Huy "Nhưng mà đồ đạc cũng để cả trong ngăn kéo nữa cơ mà, chuột thìlàm sao mà tha ra được?" Tranh luận cả ngày mà chưa tìm ra cách giảithích nào hợp lý cả.
Hoắc Hà đột nhiên vỗ vào đầu một cái "Tôinhớ ra một câu chuyện nhưng không dám chắc là có liên quan đến chuyệncủa chúng ta." Hoắc Hà bắt đầu kể về hai nhà thám hiểm Nam Cực bị bãotuyết bao vây trong căn nhà tránh bão, mỗi ngày phải thay phiên nhauđứng bên ngoài phát tín hiệu cấp cứu. Nhưng tuyết to gió lớn, nên cũngchẳng có ai đến cứu họ cả. Mà người phụ trách phát tín hiệu cầu cứu lạibị sốt, càng ngày càng suy nhược. Buổi sáng ngày hôm đó, một trong những nhà thám hiểm tỉnh dậy phát hiện ra người bạn đồng hành của mình đã qua đời. Anh ta chỉ còn biết chôn bạn mình dưới tuyết. Rạng sáng ngày hômsau, nhà thám hiểm mở mắt thấy bạn mình ngồi trên ghế, trong tư thế phát điện báo cứu viện. Nhà thám hiểm rất kinh ngạc. Nhưng vui mừng vì bạnmình vẫn chưa chết. Thế nhưng khi lại gần mới thấy đó chỉ là cái xáclạnh toát. Nhà thám hiểm thấy kinh hoàng nhưng không hiểu vì sao anh talại mang cái xác đi chôn. Đến ngày thứ ba, cái xác đó lại hiện ra vẫnvới dáng vẻ cũ. Những ngày sau ngày nào cũng vậy, mỗi khi thức dậy nhàthám hiểm đều thấy xác của bạn mình từ dưới tuyết lạnh hiện về, ngồitrên ghế. Cũng không lâu sau nhà thám hiểm đó như phát điên đã dùng súng tự bắn vào đầu mình. Vương Nhuệ nghe xong câu chuyện còn nhếch mépcười.
Khương Phượng thấy thế làm tò mò gặng hỏi. "Sao lại vậy, sao cái xác co1the63 tự chui ra khỏi quan tài?"
Hoắc Hà im thin thít nửa ngày rồi mới nói "Nói cho mà nghe, đó là do chínhnhà thám hiểm đó bị mộng du. Ban ngày thì chôn cái xác đó nhưng đêm đếnbắt đầu mộng du, ra đào cái xác đó lên. Đặt ngồi vào ghế. Do chính anhta dọa tâm thần anh ta đó chứ."
Khương Phượng há hốc "Ồ, cậu định nói trong số chúng ta có người bị bị mộng du, đem đồ giấu trong tủ?"
Hoắc Hà lắc đầu "Do chỉ là một cách nghĩ mà thôi, chẳng ai có thể đảm bảo.Nhưng chúng ta bây giờ đã biết đạo tặc là cái giá sách này thì từ sau cứ đến thẳng đây mà lấy đồ là được rồi."
Trần Hồ Huy nói "Cũngkhông thể như thế mãi được. Tôi nghĩ căn nhà này thực sự có điều bí ẩn,chúng ta phải báo án?" Mọi người nghe thấy bào công an đều ngạc nhiên.
Khương Phượng liếc anh ta một cái "Báo án gì? Có việc cỏn con thế cũng báo án? Thế cậu nghĩ cảnh sát nhàn nhã không có việc gì làm mà đi phá những vụán như thế này à? Đợi một thời gian nữa, chúng ta thu thập thêm thôngtin xem sao". Về phòng mình, tôi lại mốt hồn mất vía đứng sững sờ nửangày mà chẳng biết nên làm gì. Mộng du? Hay tôi chính là kẻ bị mộng duđấy? Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy chuyện về cái giá sách nó như mọc thêmbốn cái chân đi đi lại lại trên ban công, rồi vào phòng của mọi ngườirất tự nhiên lục lọi đồ đạc.
Vài ngày trôi qua. Mọi người dầncũng quen với cuộc sống mất đồ hàng ngày. Vì chỉ cần mở cửa tủ ra làthấy. Hoắc Hà đưa ra ý kiến đem bán hay chôn cái giá sách đó đi cho rồi.
Khương Phượng phản đối "Thế nếu chúng ta lại mất đồ thì đi đâutìm? Kẻ lấy đồ quen giấu đồ trong giá sách rồi vậy thì chúng ta cứ theothế đi."
Mà nhất là khi mà năm người chúng tôi bây giờ có thóiquen mới. Thói quen hàng ngày đoán xem món đồ gì đang giấu trong đó.Cũng có lúc trong tủ xuất hiện cả những món đồ rất lâu không được nhìnthấy, không được dùng đến. Do đó cũng có nhiều điều ngạc nhiên thú vị.Khương Phượng đã từng tìm thấy cái ví cũ từ thời là sinh viên. Cô ngườiyêu đầu tiên đã tặng anh món đồ kỉ niệm. Sau khi hai người đã chia tay.Khương Phượng đã đem đốt hết những đồ mà người yêu tặng, chỉ còn cóchiếc ví là anh luyến tiếc giữ lại. Hồi ức về một thời trai trẻ đã quanhư sống lại. Anh ta có vẻ buồn buồn, buổi tối kéo tất cả chúng tôi đinhậu. Đến đây cái tủ có vẻ không còn là nỗi phiền muộn của chúng tôinữa. Mà nó như một thứ gia vị của cuộc sống. Vương Nhuệ đùa vui, nhưngmà cái giá sách này vẫn chưa thần thông quảng đại đến độ nếu biết mọingười tìm kiếm cái gì thì đem thứ đó giấu vào bụng thì tiện hơn baonhiêu. Nhưng nó có một điểm không tốt đó là cái mùi thum thủm, cái mùimà như thể bị chôn vùi vài chục năm dưới đất, cũng đã dùng đủ mọi cáchkhử mùi mà không tài nào hết nổi. Cũng chỉ có tôi không thích cái giásách đó, nhưng không phải vì từ trước đến giờ tôi không bị mất đồ. Mà vì tôi không sao quên được đôi mắt của bức tượng gỗ ấy. Tuy rằng trongthâm tâm đã hơn một nghìn lần, hơn một vạn lần tôi an ủi mình.
"Chỉ là hoang tưởng, hoang tưởng, sự thật là đôi mắt đằng đằng sát khi cũng chỉ là tưởng tượng."
Thật ra điều mà làm tôi không yên còn có cả cơn ác mộng hàng đêm. Trông đêmtối, trong không gian chật hẹp, cảm giác của một con người co quắp làgì? Như là ở trong quan tài, mà cũng phải để người ta được duỗi thẳngtay chân chứ? Từ trước đến giờ tôi không hề nghĩ mình bị hội chứng khủng hoảng kinh dị. Nhưng kể từ cái đêm ác mộng và sau đó có mê lại vài lầnnhư thế nữa tôi bắt đầu nghĩ mình đã mắc phải bệnh khủng hoảng tinhthần. Trong mơ lúc thì tôi bị nhốt trong thùng sắt, lúc thì bị ấn trongmấy giặt, lúc còn bị nhét trong tủ lạnh. Toàn là những nơi mà nhét conngười vào thì quả là hãi hùng. Có lần tôi còn phát hiện ra mình bị nhốttrong máy tính, trước màn hành máy tính có một người lạ. Người lạ đóđang làm gì với cái bàn phím và mấy cái giắc cấm mà không hề để ý đếndấu vết và tín hiệu của tôi. Ấy nhưng tôi không hề mơ thấy cái giá sáchnữa. Tôi cũng chẳng lấy thế mà an tâm mà vẫn lo lắng rằng có ngày cáigiá sách sẽ lại xuất hiện há hốc nuốt chửng tôi vào trong. Trước lúc ngủ tôi đã buộc một bên cánh tay mình vào cạnh giường. Tự kiểm tra xem cóphải mình đang mê.
Sáng dậy dây vẫn còn nhưng tôi vẫn không yêntâm, sợ rằng tự mình đã tháo dây ra, sau khi mê man lại dậy buộc lại.Cũng tựa như câu chuyện của Hoắc Hà đấy thôi. Tôi trốn đi bệnh viện kiểm tra xem thật sự mình có bị bệnh tật gì không? Kết quả kiểm tra là tôihoàn toàn bình thường. Đã thế thì tôi cũng mặc. Muốn ra sao thì ra.
Ở đây được hai tháng, chúng tôi thu về một khoảng lợi nhuận ai nấy đềurất vui nên đã quyết định đi chơi đâu đó hai ngày để thay đổi không khí. Lên mạng tìm ra một nơi phong cảnh đẹp mà cũng không xa thành phố lắm. Ở đó hít thở không khí trong lành và thư giãn tinh thần rất hợp.
Ở hai ngày trong nhà gỗ giữa rừng, chúng tôi phóng tầm mắt ngắm hoa lá vô tận, non xanh nước biếc. Sắp phải về thì chúng tôi nghe được tin sạtnúi nên bị tắc đường. Tạm thời đường chưa thông. Năm người chúng tôikhông ngần ngại: đã vậy thì chơi thêm vài ngày!
Khương Phượng vỗ tay xuống bàn "Hôm nay nướng thịt dê ngủ ngoài rừng!"
Nửa đêm, chúng tôi ngồi bên đống lửa nướng thịt dê. Vì không có kinh nghiệm nên thịt chúng tôi nướng không bị cháy thì sống. May mà có đống lửakhông thì chơi mất vui, vả lại ăn uống giờ này cũng không còn quan trọng nữa rồi. Hoắc Hà mang theo cây đàn ghita. Tiếng đàn hòa với chất giọngeo éo của năm đứa chúng tôi chẳng khác bầy chom cho lắm. Ăn chơi mệtrồi, gào thét mệt rồi, uống cạn hết sạch bia rồi mỗi người chui vào mộtcái túi ngủ trông giống hệt như cái bánh chưng. Tôi uống hơi nhiều bia,thấy nặng nặng đầu mà người thì bay bay, nhắm mắt cái là ngủ. Một lúcsau tôi lại ngửi thấy cái mùi hôi thối ấy. Tôi lại bọ nhốt trong giásách? Ngay lập tức tôi choàng tỉnh, thử cử động tay chân. Đúng thật, tôi đúng lại bị nhốt trong giá sách thật. Mà lạ thật đến bây giờ vẫn còncái mùi thối rữa. Tôi để ý thấy như có cái gì đó mềm mềm, nhơn nhớt,lông lá ngay bên cạnh eo của tôi. Đây là cái gì?
Lần này thì tôi không còn như lần trước hết hồn hết vía nữa, vì tôi cũng biết đây chỉlà mê mà thôi. Sợ hãi thì ít mà không biết làm cách nào thoát ra khỏiđống hôi thối này thì nhiều. Đột nhiên, tiếng chuông cữa kêu, có một súc mạnh dùng sức lực kéo cánh cửa ra. Ai?
Rất nhanh cánh cửa đượcmở ra, ánh trăng theo đó vào phòng. Dưới ánh sáng trăng tôi kinh hoàngnhìn vào đôi mắt đầy sát khí. Ánh mắt này quen quen, có vẻ như đã bắtgặp ở đâu đó.
Chính là bức tượng gỗ. Bức tượng gỗ thô kệch nhìnchằm chằm vào tôi từ ngoài cửa. Cái nhìn ác ý và lạnh đạm. Đôi mắt trắng dã nhưng phảng phất một cái nhìn chờ đợi. Tôi như muốn kêu gào nhưngkhông sao thét ra nổi một âm thanh gì cả. Cũng như muốn chuyển mình càng không động đậy nổi dù chỉ là một sợi lông. Bức tượng gỗ ấy nhìn tôi như thể một con mèo nhìn một con chuột chảy nước miếng. Nhà ngươi muốn gì?Tôi như thấy tim gan mình muốn nổ tung ra. Hửng sáng tượng gỗ cũng biếnmất, mùi hôi thối theo đó cũng biến mất. Chỉ còn ánh trăng trong nướclênh láng khắp nơi.
" alt="Truyện Bảy Đêm Quải Đản">Truyện Bảy Đêm Quải Đản
-
Bộ TT&TT đã có hướng dẫn nhằm định hướng phát triển về công nghệ thông tin, truyền thông trong xây dựng đô thị thông minh ở Việt Nam.Người Hà Nội sắp thoát cảnh “ô nhiễm âm thanh” nhờ loa phường kiểu mới" alt="Đã có nguyên tắc định hướng về ICT cho đô thị thông minh ở Việt Nam"> Đã có nguyên tắc định hướng về ICT cho đô thị thông minh ở Việt Nam