Bóng đá

Những bộ truyện tranh đáng đọc trong kỳ World Cup

字号+ 作者:NEWS 来源:Kinh doanh 2025-03-04 13:54:12 我要评论(0)

Ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh đã chính thức khai mạc,ữngbộtruyệntranhđángđọctrongkỳheidenheim heidenheim đấu với chelseaheidenheim đấu với chelsea、、

Ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh đã chính thức khai mạc,ữngbộtruyệntranhđángđọctrongkỳheidenheim đấu với chelsea đối với những người đam mê bộ môn thể thao vua này thì đây chính là thời điểm để họ có thể đắm chìm trong giấc mơ mỗi 4 năm 1 lần. Còn với chúng ta, những độc giả trung thành của truyện tranh thì có 1 cách thể hiện rất khác trong dòng không khí sôi động này, đó chính là đọc những bộ truyện bóng đá.

1.Captain Tsubasa

Đây là cái tên không thể không nhắc tới mỗi khi đả động đến 4 chữ: “truyện tranh bóng đá”. Mặc dù ra đời từ cách đây rất lâu, có thể nói là 1 trong những bộ  truyện tranh nói về môn thể thao vua du nhập vào nước ta đầu tiên nhưng dường như dấu ấn mà vị đội trưởng Tsubasa này mang lại vẫn không thể bị phai mờ. Và giờ đây World Cup Brasil 2014 đã tới, cũng chính là lúc thích hợp để ôn lại 1 tuổi thơ dữ dội, thời mà có truyện tranh đọc là đã “sướng” lắm rồi.

Đọc truyện tranh Captain Tsubasa online tại đây

2.Itto

Cũng giống như Tsubasa, Itto cũng tồn tại như 1 tượng đài trong lòng bất cứ 1 fan Việt nào. Không đề cập đến những vấn đề to lớn như thi đấu quốc gia mà chỉ là câu chuyện về 1 đội bóng trường trung học nhưng chính cách dẫn dắt cũng như những chi tiết vừa hài hước, vừa ý nghĩa đã khiến Itoo sở cho mình 1 lượng fan vô cùng đông đảo.

Đọc truyện tranh Itto online tại đây

3.Whistle

Đây chính là bộ truyện có nội dung gần với World Cup nhất khi nói về con đường đi đến ước mơ bóng đá của 1 chàng trai, bắt nguồn từ những năm cấp 3 của mình. Tuy không sở hữu tài năng thiên phú như 1 số bạn bè cùng trang lứa nhưng thay vào đó, trong cậu là 1 ngọn lửa đam mê mãnh liệt và sự cố gắng không ngừng nghỉ, khiến cậu từng bước tiền đến ước mơ khoác lên mình màu áo đội truyển quốc gia.

Đọc truyện tranh Whistle online tại đây

4.Fantasista

Đây là câu chuyện kể vể Teppei Sakamoto,  một chàng trai trẻ chuẩn bị bước vào cuộc phiêu lưu mới trên đấu trường bóng đá quốc tế. Cậu vốn chỉ là một cậu bé ở vùng nông thôn dân dã nhưng lại vô cùng yêu thích bóng đá, và những kỹ năng đá bóng đều được chị cậu dạy cậu. Bước ngoặt của cuộc đời đã đến khi cậu bé lọt vào mắt xanh của người chuyên tìm kiếm tài năng trẻ cho CLB thành MILAN.

Đọc truyện tranh Fantasista online tại đây.

5. Area no Kishi

Nghĩ rằng mình là một thằng bất tài, Aizawa Kakeru từ bỏ giấc mơ cầu thủ để trở thành manager của đội bóng đá tại ngôi trường cậu theo học. Tuy nhiên, cậu lại sở hữu một tài năng vô cùng tuyệt vời mà chỉ có Suguru – anh trai cậu đồng thời cũng là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia Nhật Bản nhận ra được. Mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn khi Seven – một người bạn thời thơ ấu mà Kakeru đem lòng yêu mến xuất hiện. Chính những điều này đã giúp cậu có thể xác định được rõ tương lai và theo đuổi giấc mơ của mình.

Đọc truyện tranh Area no Kishi online tại đây.

 

 

Theo Trí Thức Trẻ

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

"Ưm...... Anh chán ghét sao?" Lý Anh Ninh chớp mắt, hỏi ngược lại.

Cao Lễ Hành bật cười, "Không chán ghét, bảo bảo thế nào anh cũng thích."

Lưng Lý Anh Ninh tựa ở đầu giường, ưỡn ngực về phía trước, hai tay Cao Lễ Hành bao phủ hai bầu vú, nhéo nhéo núm vú.

"Đương nhiên phải thích, em như vậy đều là ông xã làm...... Ư......"

Cao Lễ Hành ấn núm vú vào ngực, xem nó một lần nữa bắn ra, lại dùng đầu ngón tay gãi quầng vú. Như vậy lặp lại chơi một hồi, hô hấp Lý Anh Ninh cũng trở nên dồn dập, Cao Lễ Hành biết cậu lại có cảm giác, càng thêm mạnh tay xoa núm vú, xem nó trở nên càng hồng diễm.

"Ưm...... Ư a......" Từ đầu v* truyền đến tê ngứa khiến Lý Anh Ninh theo bản năng vặn vẹo thân thể, dục cự còn nghênh, vừa hi vọng Cao Lễ Hành tiếp tục, lại sợ kích thích. Hoa thần ở hạ thân theo một trận lại một trận khoái cảm bắt đầu ẩm ướt.

Tính khí ở hạ thân Cao Lễ Hành đã một lần nữa cương, cứng rắn đến nỗi cơ hồ muốn dán bụng, Lý Anh Ninh thở dốc vài tiếng, lại cong người về trước để sát vào, nữ huyệt kề sát côn th*t, nhu nhu cọ vài cái.

"Lần này tự mình đến?" Cao Lễ Hành nâng mông Lý Anh Ninh, Lý Anh Ninh thuận thế ngồi chồm hỗm lên, thắt lưng cậu không có khí lực, nhu nhược vô cốt dựa vào Cao Lễ Hành, quy đầu thẳng chọc hoa thần, chỉ cần ngồi xuống liền có thể nuốt vào.

"A......"

Quy đầu đỉnh đến âm đế, Lý Anh Ninh nắm chặt quần áo Cao Lễ Hành, cả người đều đang run rẩy.

Cao Lễ Hành trấn an vuốt ve lưng cậu, một tay còn lại tách nữ huyệt ra, hướng bên trong dò xét, móc ra một bãi d*m thủy.

Bởi vì vừa mới làm qua một lần, bên trong nữ huyệt còn ướt sũng, Cao Lễ Hành sờ soạng một hồi như vậy, cũng đã mềm đến cùng cực.

"Ông xã...... Có thể......" Lý Anh Ninh cắn cắn môi dưới, Cao Lễ Hành tách ra một bên âm thần, Lý Anh Ninh cũng ngồi xuống, côn th*t nhắm ngay huyệt khẩu, chậm rãi cắm vào.

"Bảo bối ngoan." Cao Lễ Hành hôn hôn khóe mắt Lý Anh Ninh, liếm đi nước mắt.

Lý Anh Ninh ngừng một hồi, liền liều mạng ngồi xuống, côn th*t sáp đến chỗ sâu nhất của nữ huyệt, ngoại trừ có hơi trướng, đã không có cảm giác đau đớn.

Tay Cao Lễ Hành một lần nữa xoa vú Lý Anh Ninh, lúc xoa nắn cũng bắt đầu động thân. Không giống vừa rồi, lần này Cao Lễ Hành khí lực không nặng, côn th*t chỉ ở một chỗ lặp lại ma sát, thẳng đến khiến chỗ đó chảy ra d*m thủy dầm dề.

"A...... Đừng......" tay Lý Anh Ninh cào mu bàn tay của Cao Lễ Hành, như là kháng cự, nhưng càng như là thúc giục. "Lại sâu một chút...... Ông xã, muốn thao vào bên trong......"

Lời còn chưa dứt, Cao Lễ Hành chính là hung hăng cắm vào bên trong, còn chưa đợi Lý Anh Ninh kêu sợ hãi, hắn lại rút côn th*t ra, đồng thời nâng eo Lý Anh Ninh lên, khi côn th*t sắp rời đi nữ huyệt, liền buông tay ra, côn th*t lập tức trượt vào chỗ sâu nhất của nữ huyệt, trực tiếp đâm đến tử cung.

"A a...... Ông xã, ông xã...... A......" miệng Lý Anh Ninh thì thào kêu, khóe mắt cậu đỏ bừng, hai mắt vô thần, ngẫu nhiên có tinh thần lại bị thế công kịch liệt ở dưới thân đánh tan, chỉ biết là theo động tác của Cao Lễ Hành tự hỏi.

Lý Anh Ninh dán vào mặt Cao Lễ Hành, miệng oa oa khóc, như là mèo nhỏ đáng thương, nhưng thân thể cậu lại giống như dâm phụ dâm nhất, huyệt nhục gắt gao bao vây lấy tính khí nam nhân không buông, thuần thục hút cắn, lúc nam nhân rút tính khí ra ngoài thì co lại, bị thao vào lại buông ra một ít, mềm mại thừa nhận trận tình ái. Tính khí trước người nhếch lên dán vào bụng nam nhân, quy đầu ồ ồ chảy ra dịch tuyến tiền liệt.

Cao Lễ Hành ấn mông Lý Anh Ninh, hung hăng trừu sáp trăm cái, cuối cùng rốt cuộc bỏ qua nội bích. Nhưng động tác kế tiếp của hắn chính là nhét tính khí vào cửa tử cung.

"A...... A...... Không cần......" Lý Anh Ninh ôm chặt Cao Lễ Hành, thượng thân cậu còn thẳng, đầu v* chạm vào mặt Cao Lễ Hành. Cao Lễ Hành mở miệng, hàm trụ nhũ nhục, đầu lưỡi liếm qua núm vú, vừa cắn vùa mút núm vú và quầng vú.

Eo Lý Anh Ninh run rẩy, trong nữ huyệt cũng co rút càng nhanh, làm Cao Lễ Hành suýt nữa tiết ra.

" alt="Truyện Ông Xã, Làm Em" width="90" height="59"/>

Truyện Ông Xã, Làm Em

virus cúm, vắc-xin cúm, protein
Phương pháp mới phát hiện hứa hẹn sẽ giúp con người loại bỏ bệnh cúm mà không cần dùng vắc-xin. Ảnh minh họa: Corbis

Phương pháp phòng bệnh cúm mới không đòi hỏi phải dùng virus (trong vắc-xin) hoặc interferon - một chất chống viêm nhiễm cực mạnh. Các kết quả thử nghiệm trên cả tế bào của chuột và người hé lộ, việc thao túng cơ thể để sản sinh ra một protein đặc biệt có thể làm giảm tính trầm trọng của bệnh cúm và rốt cuộc có thể ngăn chặn được nhiễm trùng nói chung.

Vì phương pháp trên không đặc trị bất kỳ chủng virus cúm nào, nên các nhà nghiên cứu tin rằng nó có khả năng chống lại mọi chủng cúm, kể cả những chủng có thể làm khởi phát đại dịch.

Tiến sĩ Jacob Yount đến từ Đại học Ohio (Mỹ), người đứng đầu nghiên cứu, cho biết: "Vắc-xin cúm cần phải thay đổi hằng năm, vì virus liên tục biến đổi. Điều mà chúng tôi đang làm là nhắm đến một quá trình căn bản hơn, không riêng biệt cho bất kỳ chủng virus cụ thể nào".

Sau khi phát hiện, việc thay đổi vai trò của một protein trong tế bào có thể ngăn chặn virus cúm phát tác, tiến sĩ Yount và các cộng sự đã bắt đầu dùng thuốc thử nghiệm để kiểm tra chiến lược phòng cúm của họ trên chuột. Theo ông Yount, phải mất nhiều năm nữa phương pháp này mới có thể ứng dụng cho con người, nhưng mục tiêu dài hạn của họ là phát triển một phương pháp phòng ngừa nhiễm cúm không cần vắc-xin.

Nhóm nghiên cứu cho biết thêm rằng, phương pháp của họ liên quan đến việc tăng hàm lượng một protein đã được ghi nhận hữu hiệu trong việc chống lại mọi chủng cúm từng được kiểm nghiệm. Tuy nhiên, chìa khóa để phòng ngừa nhiễm trùng là tăng hàm lượng của protein đó trong các tế bào trước khi virus bộc phát. Các nhà khoa học nhận thấy, để làm được điều này cần ức chế chức năng của một protein khác.

Protein hiệu quả trong phòng chống bệnh cúm có tên gọi là IFITM3. Trong các điều kiện tự nhiên, protein này được sản sinh ra với lượng lớn chỉ sau khi virus cúm xuất hiện, để nó có thể làm giảm tính trầm trọng của nhiễm trùng. Tuy nhiên, cách protein này tấn công virus, bằng cách bắt nhốt nó và vô hiệu hóa khả năng tạo ra các bản sao của chính nó, đồng nghĩa rằng tăng hàm lượng của nó trước khi bệnh cúm xuất hiện sẽ ngăn chặn được được việc nhiễm trùng.

IFITM3 đã được ghi nhận rất quan trọng đối với con người, vì nghiên cứu trước đây từng chỉ ra rằng, nó là protein được nhận diện duy nhất chứa một đột biến gen thường xuyên có liên quan đến các bệnh nhiễm cúm nghiêm trọng.

" alt="Tìm ra cách phòng cúm không cần vắc" width="90" height="59"/>

Tìm ra cách phòng cúm không cần vắc

virus cúm, vắc-xin cúm, protein
Phương pháp mới phát hiện hứa hẹn sẽ giúp con người loại bỏ bệnh cúm mà không cần dùng vắc-xin. Ảnh minh họa: Corbis

Phương pháp phòng bệnh cúm mới không đòi hỏi phải dùng virus (trong vắc-xin) hoặc interferon - một chất chống viêm nhiễm cực mạnh. Các kết quả thử nghiệm trên cả tế bào của chuột và người hé lộ, việc thao túng cơ thể để sản sinh ra một protein đặc biệt có thể làm giảm tính trầm trọng của bệnh cúm và rốt cuộc có thể ngăn chặn được nhiễm trùng nói chung.

Vì phương pháp trên không đặc trị bất kỳ chủng virus cúm nào, nên các nhà nghiên cứu tin rằng nó có khả năng chống lại mọi chủng cúm, kể cả những chủng có thể làm khởi phát đại dịch.

Tiến sĩ Jacob Yount đến từ Đại học Ohio (Mỹ), người đứng đầu nghiên cứu, cho biết: "Vắc-xin cúm cần phải thay đổi hằng năm, vì virus liên tục biến đổi. Điều mà chúng tôi đang làm là nhắm đến một quá trình căn bản hơn, không riêng biệt cho bất kỳ chủng virus cụ thể nào".

Sau khi phát hiện, việc thay đổi vai trò của một protein trong tế bào có thể ngăn chặn virus cúm phát tác, tiến sĩ Yount và các cộng sự đã bắt đầu dùng thuốc thử nghiệm để kiểm tra chiến lược phòng cúm của họ trên chuột. Theo ông Yount, phải mất nhiều năm nữa phương pháp này mới có thể ứng dụng cho con người, nhưng mục tiêu dài hạn của họ là phát triển một phương pháp phòng ngừa nhiễm cúm không cần vắc-xin.

Nhóm nghiên cứu cho biết thêm rằng, phương pháp của họ liên quan đến việc tăng hàm lượng một protein đã được ghi nhận hữu hiệu trong việc chống lại mọi chủng cúm từng được kiểm nghiệm. Tuy nhiên, chìa khóa để phòng ngừa nhiễm trùng là tăng hàm lượng của protein đó trong các tế bào trước khi virus bộc phát. Các nhà khoa học nhận thấy, để làm được điều này cần ức chế chức năng của một protein khác.

Protein hiệu quả trong phòng chống bệnh cúm có tên gọi là IFITM3. Trong các điều kiện tự nhiên, protein này được sản sinh ra với lượng lớn chỉ sau khi virus cúm xuất hiện, để nó có thể làm giảm tính trầm trọng của nhiễm trùng. Tuy nhiên, cách protein này tấn công virus, bằng cách bắt nhốt nó và vô hiệu hóa khả năng tạo ra các bản sao của chính nó, đồng nghĩa rằng tăng hàm lượng của nó trước khi bệnh cúm xuất hiện sẽ ngăn chặn được được việc nhiễm trùng.

IFITM3 đã được ghi nhận rất quan trọng đối với con người, vì nghiên cứu trước đây từng chỉ ra rằng, nó là protein được nhận diện duy nhất chứa một đột biến gen thường xuyên có liên quan đến các bệnh nhiễm cúm nghiêm trọng.

" alt="Tìm ra cách phòng cúm không cần vắc" width="90" height="59"/>

Tìm ra cách phòng cúm không cần vắc


Giang Kiều miễn cưỡng cười cười, "Đương nhiên nhớ ba rồi, có đoạn thời gian không được gặp ba mà."

Vương Bằng Phi sờ sờ mặt con gái: "Ba cũng là không có cách nào, bận quá."

"Bận à, gần đây bận rộn làm gì vậy?" Cô ta thử: "Hiện tại hẳn là không có ai ở bên nói xấu chứ?"

"Đúng vậy, hiện tại không có ai nhàn thoại về anh nữa."

Vương Bằng Phi cười cười nghĩ: Hiện tại nếu có ai còn nhằm vào anh ta, anh ta có thể sẽ không nhịn tiếp nữa đâu.

Giang Kiều nhìn anh ta: "Thịt này là anh đi mua sao? Hiện tại thịt dễ mua vậy sao? Có phải gần đây cung ứng bên xưởng thịt heo không khẩn trương đến vậy nữa không?"

Vương Bằng Phi gật gật đầu: "Đúng vậy, gần đây khá là dễ mua."

Giang Kiều hít một hơi thật sâu, lại ngửi thấy mùi kem bảo vệ da.

Anh Bằng rất ít mua thịt heo về, bởi vì anh không có kiên nhẫn đi sớm xếp hàng, thịt heo mà anh mang về hôm nay chính là bộ vị ngon nhất, đi chậm tuyệt đối không có, mà anh giờ này mới về nhà, nên không có khả năng là chồng cô ta vào lúc này mới xếp hàng mua được đi? Hơn nữa nếu anh chỉ là đi lúc này, vậy sao mà biết được gần đây cung ứng thịt heo khá là rộng rãi?

Càng nghĩ lòng Giang Kiều càng nặng nề, một bàn tay sờ sờ bụng, cảm thụ được bụng phồng lên, nhìn anh ta một cái thật sâu, sau đó cười, như là lơ đãng: "Lúc anh về có phải gặp được ai không? Sao em như là ngửi thấy mùi gì đó ấy."

Cô ta phát hiện được một tích tắc cứng đờ không được che giấu tốt kia của Vương Bằng Phi.

Tầm mắt Vương Bằng Phi trôi đi một chút: "Có thể là lúc về vừa lúc đụng vào ai đó thôi."

Anh ta nói xong liền nói sang chuyện khác ngay: "Giờ em có bầu, vất vả rồi, anh cố ý mua đồ ăn ngon cho em nè, không phải em thích kẹo đậu phộng sao? Lúc này anh mua một cân."

Giang Kiều: "Em không muốn ăn kẹo đậu phộng, em chỉ muốn được gặp anh. Về sau em có rảnh liền tới xưởng tìm anh được không? Con gái cũng nhớ anh, anh thời gian dài không về nhà, ngày nào con bé cũng quấn lấy em hỏi ba."

Lời này nói đến Vương Bằng Phi mềm lòng: "Em còn đang lớn bụng, không cần quá mệt mỏi."

Đây ý là không phản đối, Giang Kiều cười: "Em biết, sẽ không để mình bị mệt."

Cô ta muốn đến xưởng thực phẩm nhiều chút để tuyên cáo chủ quyền, mặc kệ hoa dại bên ngoài của chồng cô ta là ai, cô ta mới là người vợ duy nhất bên cạnh anh ta.

Nghĩ đến đó, trong mắt Giang Kiều hiện lên một mảnh âm trầm cùng kiên quyết.

Đầu bên kia, Giang Nhược Cầm dẫn con trai về nhà mẹ đẻ một chuyến, trò chuyện với mẹ trong chốc lát, về lại nhà liền nói với mẹ chồng chị: "Thôn bên nhà mẹ đẻ con xác thật có một cái máy nghiền gạo, con đi nhìn rồi, gạo thóc nghiền ra không khác mấy với gạo ở huyện thành, giá như nhau."

"Người phụ trách nghiền gạo ở đó là một chú bác rất công chính, tuyệt đối sẽ không trộm nhẹm đi lương thực."

Mẹ chồng chị ấy nghe xong rất vừa lòng: "Nếu là vậy, vậy về sau liền sang bên nhà mẹ đẻ con đi."

Qua mấy hôm, lúc chồng Giang Nhược Cầm gánh gạo đi vào thôn Thượng Trang ấy, chị nghĩ nếu đã tới rồi liền về nhà mẹ đẻ ngồi một chốc đã, mà mới vừa ngồi không bao lâu liền thấy em trai chị ấy đã về, trong tay cầm hai túi đồ ăn.

Nhìn thấy chị gái ở đây, em trai nhỏ của chị lấy ra một túi cho chị: "Bánh hạch đào, chị cả mang về cho cháu ngoại ăn nhé."

Anh hào phóng đến vậy, làm Lưu Tuệ Chi thấy đau thịt: "Cháu ngoại con còn thiếu đồ ăn sao? Bên bà ngoại của con cũng chưa được ăn nhiều như vậy."

Mẹ lại vậy nữa, Giang Nhược Thư không nghe lời mẹ mình, vẫn cứ đưa cho chị cả, chỉ là Giang Nhược Cầm nghe mẹ mình nói như thế, hơi xấu hổ nhận lấy.

Giang Nhược Thư xụ mặt: "Chị cả, đây là cho cháu ngoại, thằng bé lớn vậy rồi, mới ăn được có mấy lần, ông bà ngoại ăn còn thiếu sao?"

Lưu Tuệ Chi vừa nghe đến đó liền không vui: "Con nói làm sao vậy con? Không hiểu chuyện gì hết, ông bà ngoại con tới cái tuổi này, có thể ăn một miếng tính một miếng, còn có mấy đứa anh em họ bên ngoại của con nữa, tụi nó cũng sống không dễ dàng, giờ con được vào thành rồi, cái khác không nói, chút đồ ăn này cũng không muốn cho sao?"

Nói đến cái này, Lưu Tuệ Chi liền thấy oán khí đầy bụng. Đều tại cái lũ bên xưởng gia cụ khi trước quấy rối.

Nếu không phải cái lũ kia nhân lúc nhà họ bàn chuyện cưới hỏi đi nói bậy, thiếu chút nữa hủy hoại luôn việc hôn nhân này, bác ta không thể không khuất nhục mà tới cửa ký kết một loạt điều ước tang nhục, cũng sẽ không để đến mức như bây giờ. Hiện tại mỗi tháng con trai chỉ cho bà ta 5 đồng tiền, còn lại đều ở trong tay vợ chồng tụi nó, lại bởi vì chưa có con, bà ta sợ chia rẽ hai đứa nó nên còn không thể quậy.

Hai đứa nó trẻ tuổi như vậy, nào biết được cái gì là tồn tiền? Bà ta cầm rồi hai đứa mới sẽ không xài bậy. Chỉ là mặc kệ bà ta nói với con trai mình như thế nào, hoặc nói bóng nói gió bên chỗ con dâu ra sao, đứa thì thoái thác, đứa thì trực tiếp coi như không nghe thấy, làm bà ta tức chết được.

Giang Nhược Thư đều phải tuyệt vọng, anh không có khả năng dung túng cho cái hành vi dán nhà mẹ đẻ này của mẹ mình, nhìn thấy mẹ còn muốn nói, anh trực tiếp bẻ nửa miếng bánh xốp nữa đưa đến bên miệng bà, sau đó lại đưa một kia cho chị cả: "Mẹ, mẹ cũng vất vả rồi, ông bà ngoại không dễ dàng, mẹ cũng không dễ dàng. Nào, mẹ nếm thử coi có ngon không, bánh này mới ra lò, rất thơm."

Bánh hạch đào đều đã vào trong miệng, Lưu Tuệ Chi đành phải nuốt lời muốn nói về, cắn từng miếng nho nhỏ, vừa hưởng thụ lại vừa thấy không nỡ: "Bán đắt, cũng là tiền nào của nấy, ngon đấy."

Ăn được vào miệng không thể nghi ngờ là hưởng thụ, nhưng mà cũng không nỡ, vì bác ta nghĩ đồ tốt thế này, nhiều đến vậy, vào miệng bác ta thì thật có chút lãng phí: "Không cần cho mẹ nữa, con ăn đi."

Dư lại bác ta muốn gói kỹ.

Kết quả con trai lại rút ra một miếng, tay mắt lanh lẹ mà bẻ thành 2 nửa, lại nhét vào trong miệng mỗi người một miếng: "Bánh này mua về là để ăn." Giang Nhược Thư lo lắng mẹ cất bánh này đi, quay đầu lại đưa ngay đến nhà bà ngoại, làm kiểu này bà chỉ thuần túy là qua tay một lần, cái gì cũng chưa ăn được, nên còn không bằng nhân lúc này ăn nhiều chút.

"Ba không ở nhà à? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?"

"Ba con chạy tới trường rồi, nói là gần đây em họ con lại mang về một ít sách và báo chí, ổng còn chưa có đọc xong."

"Ra vậy, con đi thăm ba." Nói rồi, anh lại rút ra trọn một miếng bánh hạch đào, làm Lưu Tuệ Chi nhìn mà thịt đau ghê gớm.

"Đúng rồi, chị cả, chị tới đây một mình sao?"

Giang Nhược Cầm lắc đầu: "Không phải, anh rể em cũng tới, ảnh đi nghiền gạo rồi."

Giang Nhược Thư: "Trưa nay ở lại ăn cơm chứ chị?"

Giang Nhược Cầm thức thời lắc đầu: "Sao vậy được? Đồ ăn nhà mình cũng không dư dả, anh chị về ăn."

Lưu Tuệ Chi cũng cảm thấy không được, vì bác ta nghĩ con gái mình về ăn cũng thôi đi, nếu con rể còn tới nữa...... đồ ăn trong nhà cũng không dư dả, mà về phần tại sao lại không dư dả... Giang Nhược Thư rất là rõ. Còn không phải là có chút dư thừa sẽ liền bị mẹ hốt đi trợ cấp cho nhà ngoại à. Anh thấy vô lực mười phần.

Sau đó, Lưu Tuệ Chi liền nghĩ tới một cái đề tài khác được quan tâm mười phần: "Con trước đừng có đi, giờ vợ con còn chưa có tin tức tốt sao?"

"Tụi con giờ mới kết hôn không được bao lâu, không nóng nảy."

Lưu Tuệ Chi ha hả cười lạnh: "Còn không nóng nảy đấy, giờ đều sắp được 1 năm rồi."

"Còn chưa có được một năm, rất nhiều nhà kết hôn 3 năm mới......"

Anh còn chưa dứt lời đã bị 3 tiếng "phi phi phi" liên tục của Lưu Tuệ Chi cắt ngang: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, con nào cần dùng thời gian lâu thế, rất mau sẽ có tin tức tốt!"

Bác ta trừng mắt liếc con trai một cái: "Trước đó mẹ có đưa thuốc cho con, con có biểu vợ con uống chưa hả? Đấy chính là bà ngoại con cố ý bốc thuốc cho đấy, tốn không ít tiền đâu."

Đương nhiên là không uống rồi, vợ chồng họ còn trẻ, cũng mới kết hôn không được bao lâu, Giang Nhược Thư căn bản là không có mang thuốc về.

Không thể không nói, sau khi kết hôn, lại vào trong thành làm nhân viên tạm, anh đã thay đổi rất nhiều, không hề hướng nội ngượng ngùng như khi trước, cũng càng có chủ ý hơn.

"Mẹ, về sau mẹ biểu bà ngoại đừng có mua mấy cái đó nữa, thân thể vợ chồng con đều rất tốt, uống thuốc nhiều không có tốt."

Lưu Tuệ Chi nhíu mày: "Thuốc đó là bà ngoại con thật vất vả mới bốc về được cho con đó, không phải con chỉ để đó không uống chứ? Mau mau, về nhà sắc thuốc, cho vợ con uống đi, thuốc này hiệu quả lắm, có mấy người uống rồi liền có bầu đó, hai đứa nhất định cũng sẽ được."

Giang Nhược Thư không muốn nghe mấy cái này, "Giờ con đi đưa đồ cho ba đây, muộn chút con về."

Nói xong liền đi luôn, lưu lại 2 mẹ con Giang Nhược Cầm với Lưu Tuệ Chi hai mặt nhìn nhau.

Giang Nhược Cầm cảm thấy chị cũng nên đi, cơ mà lại bị mẹ chị nhéo lấy một phát: "Con nói thằng em con cái coi, nó càng ngày càng không nghe lời. Con nói nó như thế có phải là bị con vợ của nó dạy hư không? Hồi trước nó đều nghe lời mẹ nói, cũng đối tốt với ông bà ngoại nó, giờ là cánh cứng rồi."

Giang Nhược Cầm cười khổ: "Em trai giờ cũng thành gia lập nghiệp rồi, chắc chắn sẽ có ý nghĩ của chính mình, em nó vẫn luôn rất hiếu thảo. Mẹ, mẹ cũng không thể nói em như vậy, sẽ làm nó buồn lòng đó." Về phần ông bà ngoại, chị ấy do dự một chút, vẫn là chưa nói.

Bảo em trai chị hiếu thuận ông bà ngoại, nói thiệt nghen, chị cảm thấy hơi bị khó. Chị biết rõ, em trai vẫn luôn không quá vui với việc mẹ và ba cứ mãi trợ cấp bên nhà ngoại, chỉ là khi trước em không có quyền lên tiếng gì nên không nói thôi. Hiện tại em nó đã đứng vững chân trong thành rồi, còn cưới một cô vợ trong thành nữa, có thể tự mình đứng lên rồi, nó không muốn nghe lời nữa, vậy sẽ nghĩ cách không nghe.

Lưu Tuệ Chi: "Nó mới bao lớn đâu, lại ở bên cha vợ nó cả ngày, chắc chắn là bên đó chơi xấu rồi......"

Giang Nhược Thư dạo bộ tới trường tiểu học, thấy được ba của anh trong thư viện, ông đang cầm một tờ báo đọc.

Giang Nhược Thư thò lại gần, đấy là một tin báo, người gửi bài nói là mình lúc đi xe bus nghe được có người đang hát ca khúc chủ nghĩa tư bản, sau đó hắn ta nghe cảm thấy không thích hợp, nói thao thao bất tuyệt, tất cả đều lời lẽ mang tính phê phán, cuối cùng người bị kéo vô chuyện này phải xin lỗi trước mặt bao người, bảo đảm sẽ không hát nữa.

Đây chỉ là không cẩn thận hát nhỏ hát ra một bài hát thôi đấy, bị phản ứng như này, hơi quá đáng rồi.

Giang Nhược Thư lại nhìn trên trang đầu một cái, đây là báo trên tỉnh. Anh lại tùy tay cầm một tờ khác, sau đó thấy được ba chữ Giang Cảnh Du của đại đội Thượng Trang. Anh lập tức cười lên, thấy có chung vinh dự.

Đây là người của thôn bọn họ, đấy là em họ của anh ấy đấy.

"Mấy cái này đều là bọn họ mang về sao?"

Giang Minh Tông ừ một tiếng: "Đúng vậy, hôm qua mới đưa tới đây, còn có một chút được đưa sang bên nhà ăn. Cùng nhau đọc nhé?"

Đám báo cũ này đối với người trên tỉnh là quá hạn, có vài tờ vẫn là báo một hai tháng trước rồi, nhưng mà đối với người dưới quê như bọn họ thì ngày thường là không nhìn thấy đâu, ở trên báo có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Lúc không có radio hay TV, báo chí là con đường duy nhất để họ có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài.

Giang Nhược Thư cũng thích đọc báo, lúc anh ở trong xưởng đã rất thích đọc báo cũ, chẳng qua ở trong xưởng anh phần lớn là đọc được báo cũ của thành phố, tỉnh thành thì không nhiều lắm.

Anh nhét bánh hạch đào vào trong tay ba mình: "Ba, nếm thử nè, nhân lúc nóng ăn đi."

"Con mua hả?"

"Đúng vậy, vừa lúc gặp được, liền mua một chút về cho mọi người nếm thử, con còn gặp được chị cả nữa."

Giang Minh Tông nếm một miếng: "Bánh hạch đào này hương vị khá ngon đó." Ông ấy thả báo xuống, vui vẻ nhìn con trai: "Làm cho tốt vào, tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức, em rể họ của con đều đã chuyển chính thức rồi kìa, con có chỗ nào kém hơn nó đâu." Cái người em rể họ này hiển nhiên là cái vị nhà họ Vương kia.

Giang Nhược Thư không hé răng.

Anh ấy cũng muốn chuyển chính thức chứ, nhưng mà quá khó, lấy cái tư lịch này của anh, trừ phi kỳ tích xảy ra lần nữa.

Giang Nhược Thư có điều tự mình hiểu lấy nhất định, cha vợ của anh có thể cho anh vào xưởng làm nhân viên tạm đã không dễ rồi. Giang Nhược Thư vùi đầu vào bắt đầu đọc báo không đáp.

Nhìn thấy anh ấy như thế, Giang Minh Tông cũng không nói nữa, vừa đọc báo, vừa cắn từng miếng bánh hạch đào mà ăn. Không được bao lâu lão hiệu trưởng tới đây, nhìn thấy hai cha con này ngẩn người, sau đó cười, nói với Giang Minh Tông: "Con trai chú chính là đứa bé hiếu thảo."

Giang Minh Tông cười, trong mắt có tự hào, trên miệng lại làm thấp đi, "Nào chứ ạ, nó còn kém xa lắm."

Giang Nhược Cầm nghe mẹ chị lèm bèm một trận mới thoát thân được, một túi bánh xốp hạch đào kia rốt cuộc cũng xách đi.

Lúc này chồng chị đã xếp hàng tới lượt, gạo nhà chị đã tách vỏ thành công.

Nhìn thấy chị cầm một túi đồ, chồng hỏi: "Đây là cái gì?"

Giang Nhược Cầm cười cười: "Em trai em đã về, nó cho bánh hạch đào. Nào, anh cũng nếm thử."
" alt="Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính" width="90" height="59"/>

Truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính