Những cảnh phim ấn tượng của 'Yêu hơn cả bầu trời'
Yêu hơn cả bầu trờilà phim do đạo diễn Khải Anh thực hiện tại Trường Sĩ quan Không quân 910,ữngcảnhphimấntượngcủaYêuhơncảbầutrờgiá vàng hiện tại kể về cuộc sống của những học viên trong trường. Ba học viên ưu tú của trường là Thiên (Thanh Sơn), Lâm (Mạnh Quân), Hải (Bình An) đều có chung tình yêu với bầu trời và ước mơ trở thành phi công chiến đấu, bảo vệ Tổ quốc.
Chiếu vào 4 ngày Tết, bộ phim đã mang đến nhiều cảm xúc dành cho khán giả khi nói về hành trình dạy dỗ và cùng song hành của người thầy với những chàng trai học viên trẻ để đào tạo họ trở thành những tài nguyên cho đất nước.
Bộ phim không có tính drama quá nặng mà chủ yếu khơi gợi về tình thầy trò, tình bạn, lòng yêu nước, lý tưởng sống của các bạn trẻ ở trong môi trường đặc biệt và ở trong những hoàn cảnh đặc biệt. Ngoài nội dung đặc sắc, bộ phim cũng gây ấn tượng với khán giả với dàn diễn viên trẻ đẹp. Bình An vào vai Hải, một học viên năm cuối học tập tại Trung đoàn 910. Bình An cho biết mình đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều cho bộ phim như tìm hiểu về cuộc sống, sinh hoạt của các học viên trong trường để thể hiện vai diễn cho thật tốt.
Vai diễn của Thanh Sơn trong vai Thiên cũng gây ấn tượng. Có tài năng thiên bẩm về lái máy bay nhưng Thiên lại rất kiêu ngạo, không muốn làm việc nhóm. Ngoài ra, phim còn có sự tham gia của MC Mai Phương vai Ngọc. Ngọc thầm yêu Hải nhưng lại khiến Thiên hiểu lầm là có tình cảm với Thiên, chuyện tình của cả ba cũng gây ra nhiều tình huống hài hước.

(责任编辑:Thời sự)
Một người phụ nữ nghe thấy vậy liền đập tay người kia một cái, nói: "phủ phui cái mồm bà đi! Đây là bớt, không phải sẹo, này mai mốt lớn nó hết."
Người này nghe thấy vậy thì chột dạ đưa tay bịt lấy miệng, ngó nghiêng vào trong xem em dâu mình có nghe thấy không, cười hì hì nói hạ giọng: "bớt đen sau lưng may ra thì đỡ chứ trên mặt thế này thì mơ đi." Nghĩ sao lại bĩu môi thêm vào một câu: "mặt gãy trán dô lớn lên xấu!"
Còn chưa ngậm mồm vào được đã bị cái gì đập vào phía sau, lưng chấn đau điếng người.
Người đàn ông mái tóc hoa râm đứng đằng sau còn mặc bộ đồ áo mưa ướt tầm tã, chưa kịp thay ra đã nghe mụ đàn bà chanh chua này nói xấu cháu nội mình, cũng chẳng nể mặt mũi họ bên đằng sui gia, cầm mũ cối phang tới. "Con nít mới sinh mà mày trù ẻo nó!" Ông vừa mắng vừa sấn tới, mặc kệ người ta xin lỗi, mọi người chạy tới can ngăn, đuổi người ta ra tới tận sân ướt sũng. Cuối cùng muối mặt đi về.
Nghe ông nội kể mà tôi cười khanh khách, khoé mắt cong cong khiến vết bớt như cánh bướm nhỏ chuẩn bị nhịp nhàng vỗ cánh. Câu chuyện mẹ tôi sinh khó lại còn sinh non, rồi mọi người bên nội chia ra tất tả chăm sóc mẹ, tới chuyện ông nội đạp xe 17 km trong cơn bão đêm đi chăm cháu, rồi còn cả chuyện bác dâu bên ngoại chê bai vô duyên bị ông tôi đuổi về... Ôi bao nhiêu chuyện ngày đó không biết ông đã kể từ khi nào và kể bao nhiêu lần, tôi đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng mỗi lần trưa hè được nằm trong lòng ông trên chõng tre, được nghe ông kể chuyện là tôi vẫn luôn thấy thích thú như nghe lần đầu vậy.
Ông vỗ về, vuốt mái tóc dài chạm vai đen mượt của tôi, bảo tôi cố gắng đợi mấy năm. Tôi lúc này đã biết đợi mấy năm nữa để làm gì rồi.
Nghe người lớn nói tôi hồi đó tầm soát Down 1:55, đi thành phố siêu âm còn không thấy sống mũi, cả họ ngồi lại bàn nhau, cuối cùng động viên ba mẹ tôi giữ thai lại. Ba tôi chán nản không chịu tu chí làm ăn, nhậu nhẹt gái gú, mẹ tôi vất vả mà sinh thiếu tháng, may mắn sao đẻ ra lành lặn thì người ngợm lại toàn bớt, ai nấy thở dài an ủi "thôi trộm vía sinh ra lành lạnh khoẻ mạnh là tốt rồi." Ngoài một tuổi thì ở cổ trái mọc lên cái mụn nhọt, ở quê ỷ y, mặc kệ để mãi càng ngày càng lớn như trái trứng cút, nghe người ngoài Bắc vào nói coi chừng bị ung thư, sợ quá mới khăn gói lên phố mổ. Từ đó trở đi, đau ốm triền miên. Tiếp đến viêm phổi hành hạ thừa sống thiếu chết cả năm trời. Đã ốm còn yếu, so với bạn cùng lứa nhìn tôi nhỏ con hơn hẳn.
Ba mẹ mới ra riêng còn nghèo, ông bà nội cho mảnh đất dựng nhà gỗ và ít đất nông nghiệp trong rẫy. Mùa màng thất thu, làm không đủ ăn nên ông thường đón tôi vào trong này nuôi phụ. Hồi đầu mẹ còn không hài lòng chứ sau này tôi được 2 tuổi thì có em trai, mẹ không dành nhiều thời gian để ý tôi nữa. Ông làm viên chức nên trong xã cũng gọi là khá giả, nhận nạp bình ắc quy cho cả mấy thôn, nhà có sẵn điện ấm áp nên vào mùa mưa lạnh tôi gần như cắm cọc ở đây dưỡng bệnh. Còn chơi thân thật là thân với một bạn nữ, bạn sinh cùng năm với tôi, tên là Diệu Hiền, tên vậy chứ thực ra Hiền rất hung dữ, tới chó còn phải sợ. Lúc nào Hiền cũng bảo vệ tôi khỏi lũ ngỗng, bố mẹ Hiền với ông bà đều nói ăn ngủ cũng có nhau thế này thì sau hai đứa lấy nhau là cái chắc. Vì thế mỗi lần được vào nhà ông tôi rất vui, không những được đi chơi với ông mà còn được gặp vợ tương lai nữa.
Đừng nghĩ tôi lúc mới sinh không khóc mà nhầm thành đứa trẻ ngoan, mẹ nói tôi năm đó cực kì khó nuôi, trừ ngày mới đẻ ra thì mấy tháng đầu phần lớn thời gian tôi đều dành để quấy khóc, ăn ngủ và khóc khiến ba mẹ mệt mỏi vô cùng. Bà nội bảo sinh vào ngày xấu nên bị quở, đi xem mấy thầy, cuối cùng thầy làm lễ trừ tà mới đỡ hẳn. Từ đó gia đình phải coi tôi như con gái mà nuôi, tôi hiểu ý ông nói vài năm nữa "trốn" đủ rồi tôi có thể cắt tóc. Còn phải đổi tên, gọi bằng tên xấu cho dễ nuôi cũng không bị bắt đi nữa. Còn cái gì bắt đi, tại sao bắt đi thì tôi khi đó làm gì hiểu được. May sao tên trên giấy tờ của tôi vẫn còn giống người bình thường. Chỉ là cái tên gọi thường ngày xấu xí thôi.
Lúc còn ở nhà, chơi với lũ bạn loanh quanh trong xóm, toàn là anh em thân thiết, ai cũng yêu quý nên tôi không cảm thấy mình kì lạ hay tên của mình có vấn đề gì cả. Mãi đến khi nhập học mẫu giáo.
Chúng tôi sống ở vùng quê nhỏ, trường theo học cũng thuộc trường làng, xóm trên xóm dưới, xóm trong xóm ngoài, cứ sàng sàng tuổi nhau là gom đi học chung hết. Vậy nên mới có tình trạng tôi sinh cuối năm mà vẫn học chung lớp với người hơn hẳn một tuổi lại còn sinh đầu năm trước. Bấy giờ tôi gặp toàn người lạ, bị bạn bè trêu chọc, bị đánh... tôi mới biết mình không giống người bình thường. Không chỉ riêng tên gọi mà cả ngoại hình, ai cũng đẹp chỉ mỗi tôi là xấu, xấu nhất trường. Dĩ nhiên tôi cũng có những bạn quen biết từ trước bênh vực mình, Diệu Hiền còn đánh nhau với lũ con trai trầy trật tay chân, cô giáo ở gần nhà, biết rõ hoàn cảnh của tôi hơn ai hết nên cũng nhiều lần phạt những bạn bắt nạt tôi. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không làm tôi bớt sợ đi mẫu giáo chút nào.
Tôi vẫn luôn giấu việc mình bị ăn hiếp vì mẹ làm nông một mình đã quá vất vả rồi, không muốn mẹ suy nghĩ nhiều. Mấy lần mẹ hỏi mặt mũi người ngợm làm sao, tôi đều nói chơi ở trường bị ngã cho qua chuyện. Nhưng Diệu Hiền thì không như thế. Sau nhiều lần khuyên tôi phải về méc mẹ không được thì bạn ấy tự méc bố, vậy là bố Hiền nhân tiện lúc đón con liền chở cả tôi về nhà trình bày hết với mẹ tôi. Mẹ lúc này mới tá hoả, đợi lúc bố con Hiền ra về thì mắng cho tôi một trận, cái tội có mồm mà câm như hến. Sau lại chạy qua nhà cô giáo tiếp tục đôi lời gởi gắm trông nom tôi.
Đỉnh điểm phải tới một ngày nắng đẹp, khi tôi đang chơi đu quay thì bị một đám con trai phía sau cầm dây nhảy quăng qua đầu kéo giật bay văng xuống sân, đầu lủng một lỗ, máu chảy đầm đìa. Con trai của cô giáo là người đầu tiên ôm lấy cái đầu đầy máu của tôi. Lúc đó tôi lì đòn lắm nên các bạn khóc chứ tôi im re à. Cô đạp xe chở hai đứa tôi về để mẹ chở đi trạm xá. Vì sợ tôi té nên con trai của cô ôm tôi, nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên sợ tôi chết, cứ khóc tu tu mãi. Đợi mấy mũi khâu lành rồi, mẹ muốn tôi đi học lại, ông bà nội thì nóng ruột, dứt khoát rước tôi vào trong này.
Ngày ông chở tới trường báo nghỉ, tôi không dám vào nên đứng ngoài hàng rào chờ. Chờ một hồi thì chờ được một bạn trai béo ú chạy lạch bạch ra đưa cho tôi một bịch kẹo sữa bò. Tôi không thân thiết với mọi người nên cũng không biết tên béo này là ai, nhìn cũng không quen mắt thì chắc không nằm trong đám hay bắt nạt mình, lại còn cho mình kẹo thì chắc không phải người xấu đâu, chắc vậy nhỉ?
"Cậu là con trai hay con gái vậy?"
Còn đang nhìn chằm chằm đánh giá thì tên béo hỏi một câu rất mất cảm tình như thế. Bộ nhìn không biết trai hay gái à? Mắt đui cũng phải thấy mờ mờ chứ! Thằng béo này chắc chắn không có ý đồ tốt! Nó là cố ý ra trêu chọc mình! Là chung nhóm với bọn láo toét kia. Dù sao bây giờ cũng có ông, tôi liền có can đảm hẳn, không sợ bị đánh nữa.
Nghĩ vậy tôi liền cố gắng trợn mắt lườm cậu ta rồi hét lên: "đồ mập ***!"
Mắng xong liền co giò chạy một mạch sang bên kia đường, để mặc béo ú đứng ngơ ngác. Mãi sau nghe ông hỏi mới biết trong tay vẫn đang cầm bịch kẹo, như cầm phải hòn than, ném không được mà cầm thì không có nghĩa khí. Tôi nuốt nước miếng mấy lần kể hết cho ông nghe, thấy ông cười ha ha bảo rằng tôi nhạy cảm quá thôi, "bạn là có ý tốt mới cho cháu kẹo chứ. Hiện tại chúng ta đang nuôi tóc dài nên các bạn nhỏ hiểu nhầm thôi, mai mốt cháu ông cắt tóc đi là đẹp trai ngay." Nghe vậy tôi mới yên tâm thoải mái mà ăn kẹo, còn để dành cho cả ông bà, các cô chú và vợ Diệu Hiền nữa.
Tôi bé nhỏ lật sấp người lại vén áo lên hỏi ông xem lưng hôm nay đã hết đen chưa? Ông cười khà khà vuốt ve lưng tôi, nói "không đen tí nào." Tôi biết thừa ông lại nói dối, ngày nhỏ tôi thường chạy vào nhà ngoái người soi gương tới lui, thấy toàn lưng đen sì sì lại khóc toáng lên bắt đền ông nói dối. Khi ấy ông sẽ dỗ dành cho tôi ăn bánh rồi dắt đi làm diều thả chơi, còn bắt chim cho tôi nuôi nữa. Trẻ con mà, nghe nịnh một tí là quên béng đi ngay. Nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi, chỉ mấy ngày nữa là vào lớp 1 luôn đó. Nên phát hiện ông nói dối tôi liền giận thật lâu, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, khóc một hồi ngủ quên luôn đến giờ cơm chiều.
Ngày ba tôi đạp xe vào đón ra ngoài nhập học, tôi khóc nức nở, cố kéo dài thời gian ăn cơm để được ở đây lâu thật là lâu. Tôi không phải là một đứa mít ướt nhưng trước mặt ông lúc nào tôi cũng muốn làm nũng thôi. Ông thương tôi nhất. Ông hứa nếu tôi học giỏi thì mỗi cuối tuần ông sẽ đón vào chơi. Tôi nước mắt ngắn dài nói sợ đi học, sợ đến trường. Trường mẫu giáo đã bị bắt nạt rồi, bây giờ trường tiểu học còn to bự, còn thêm biết bao nhiêu người lạ nữa. Tôi sợ bị đánh lắm. Ông cứ dỗ mãi, hứa hẹn sẽ lên gặp từng cô giáo, nói chuyện với từng bạn một, dặn là "không được đánh cháu ông nữa nhé!" Mãi tôi mới chấp nhận cùng tờ tiền mười ngàn đồng đỏ chót.
Tiểu học, ban đầu tôi tưởng mình may mắn khi được xếp cùng lớp với Diệu Hiền, nhưng vợ tương lai kéo tôi ra một góc, dặn dò con trai con gái phải tách ra, khi nào về nhà chúng tôi mới là vợ chồng thôi. Tôi hiểu được, bạn ấy không chỉ thích chơi với mình tôi như trước nữa. Từ đó tôi bắt đầu quan sát để tìm cho mình một bạn trai. Vợ tương lai nói "con trai phải chơi với con trai."
Tôi không phải là người giỏi quảng giao, nhưng cũng không đến mức khép mình tự kỷ, nhưng vì ám ảnh hồi mẫu giáo nên nếu tôi phải cắn lưỡi tự mình đi tìm một bạn trai để làm quen thì quá khó. Tôi bắt đầu chuyển từ quan sát sang đợi chờ. Tôi tìm một chỗ ngồi để ai đó dễ nhìn thấy mình nhất, sau đó bạn trai sẽ đến làm quen với tôi trước, rồi tôi sẽ cho bạn ấy bánh mà mẹ làm.
"Ê! Tụi mày tụi mày! Xem xem đây có phải con trâu không?"
"Ha ha! Đúng rồi nè! Tao đã bảo là nó rồi mà. Cái mắt màu đỏ đéo lệch đi đâu được."
"Trâu ơi trâu! Sao mày không đi ăn cỏ?"
" alt="Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy" />- Nhờ sự kiên trì, nỗ lực giành giật sự sống của các bác sĩ BV Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, bệnh nhân chết lâm sàng gần 1 tiếng đồng hồ, 4 lần tim ngừng đập tưởng như không còn cơ hội sống lại hồi sinh thần kỳ.
Trường hợp hy hữu này là của bệnh nhân Vũ Quý M. (50 tuổi, trú phường Hồng Hà, TP Hạ Long). Theo gia đình cho biết, ông M. đang đi làm buổi sáng bất ngờ đau tức ngực trái, khó thở, choáng váng đầu óc, đến khi vào viện cơn đau càng dữ dội, bất ngờ xuất hiện loạn nhịp rung thất, ngừng tim ngay sau đó.
Các bác sĩ, điều dưỡng viên lập tức thực hiện cấp cứu ngừng tuần hoàn, nỗ lực kiên trì thay nhau liên tục thổi ngạt, ép tim và sốc điện. Sau gần 60 phút cấp cứu căng thẳng có tuần hoàn tái lập, bệnh nhân được đặt nội khí quản và chuyển lên khoa Hồi sức tích cực trong tình trạng hôn mê sâu, đồng tử giãn, điện tim nhịp nhanh xoang phải duy trì ba thuốc vận mạch liều cao.
Ảnh: Bệnh nhân hồi sinh thần kỳ sau 4 lần ngưng tim, chết lâm sàng
Kết quả xét nghiệm đã có tình trạng toan chuyển hóa nặng, suy thận, ông M. được chẩn đoán sốc tim do nhồi máu cơ tim trước rộng cấp, biến chứng loạn nhịp phức tạp, suy đa tạng, hôn mê sâu ngừng tuần hoàn.Trước tình trạng tối khẩn cấp, các bác sĩ khoa Hồi sức tích cực, Chống độc – Thận nhân tạo đã khẩn trương điều trị bằng các biện pháp hồi sức tích cực nhất như: thở máy, lọc máu liên tục, kiểm soát huyết động, kiểm soát rối loạn nhịp tim và đặc biệt áp dụng kỹ thuật hạ thân nhiệt chỉ huy để bảo vệ não cho bệnh nhân ngay lập tức.
Trong ngày đầu điều trị, bệnh nhân liên tục có rối loạn nhịp thất, phải cấp cứu ngừng tuần hoàn 3 lần và luôn trong tình trạng đe dọa tử vong. Nhờ phối hợp áp dụng nhiều biện pháp hồi sức, bệnh nhân dần chuyển biến tốt, không còn loạn nhịp tim, huyết động ổn định, đã ngừng thuốc vận mạch, còn duy trì liều thấp thuốc trợ tim.
Sau 15 ngày điều trị tích cực, bệnh nhân đã ổn định, tỉnh táo hoàn toàn, được rút ống nội khí quản, tự thở tốt, không đau ngực, nói chuyện tiếp xúc bình thường, phục hồi vận động và không để lại di chứng về thần kinh.
Bác sĩ Hà Mạnh Hùng (Trưởng khoa Hồi sức tích cực, Chống độc – Thận nhân tạo, BV Đa khoa tỉnh Quảng Ninh) cho biết: “Bệnh nhân M. ngừng tuần hoàn 4 lần, có lần tim ngừng đập gần 1 tiếng đồng hồ, chỉ còn 1% hy vọng sống sót”.
Cùng với đó, quá trình điều trị phục hồi tiếp theo cũng gặp không ít khó khăn do những biến chứng ngừng tuần hoàn gây ra, tế bào não thiếu oxy trong thời gian dài gây ra tổn thương không nhỏ.
Các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh đã từng cứu sống nhiều ca ngừng tim, ngừng thở vô cùng nguy kịch nhờ phối hợp điều trị kịp thời, hiệu quả của nhiều biện pháp, nhất là áp dụng thành công kỹ thuật hạ thân nhiệt chỉ huy nhưng đây là trường hợp có số lần ngừng tuần hoàn nhiều và lâu nhất từ trước đến nay đã được cứu sống thành công tại bệnh viện.
Phạm Công
Hy hữu nhất 2017: Bật dậy khi đang lo ma, chai chui tọt lồng ngực
Năm qua, ngành y tế tiếp nhận và điều trị nhiều trường hợp hết sức hy hữu, có trường hợp bật dậy khi đang lo hậu sự.
" alt="Bệnh nhân 4 lần ngừng tim, chết lâm sàng thoát chết thần kỳ" />
- ·Nhà máy thép thành siêu đô thị Phó Thủ tướng chỉ đạo kiểm tra
- ·Nhận định Sporting Gijon vs Malaga, 0h30 ngày 14/7
- ·Nhận định Espanyol vs CD Mirandes, 21h30 ngày 21/10
- ·Nhận định Mallorca vs Celta Vigo, 0h30 ngày 1/7
- ·LMHT: Cập nhật tin tức ngày 27/11
- ·Nhận định SD Huesca vs Atletico Madrid, 0h00 ngày 1/10
- ·Real Madrid tổn thất lực lượng lớn ở ‘trận cầu sinh tử’ của Zidane
- ·Nhận định Levante vs Granada, 20h00 ngày 6/2
- ·Tuổi nào xây nhà, mua nhà năm 2019 sẽ phát tài?
- ·Nhận định Alaves vs Villarreal, 2h ngày 22/4
- ·Kết quả bóng đá hôm nay 21
- ·Real Madrid vs Barcelona: Messi 99,99% cân bằng kỷ lục của Sergio Ramos
- ·Nhận định Valencia vs Atletico Madrid, 22h15 ngày 28/11
- ·Karim Benzema có thể tái xuất ở derby Madrid
- ·Giá bán lại của siêu xe đang giảm mạnh, vì sao?
- ·Nhận định Espanyol vs Alaves, 19h00 ngày 13/6
- ·La Liga 2019/20 chính thức công bố lịch thi đấu phần còn lại của mùa giải
- ·Nhận định, soi kèo Elche vs Real Madrid, 19h00 ngày 30/10
- ·Phô diễn khả năng lái xe, Porsche Cayman cắm đầu vào biển hiệu
- ·Nhận định, soi kèo Granada vs Betis, 3h ngày 14/9