您现在的位置是:NEWS > Giải trí

Truyện Giả Vờ Không Quan Tâm

NEWS2025-04-29 15:52:56【Giải trí】3人已围观

简介Mỗi năm nhiệt độ lại tăng cao,ệnGiảVờKhôngQuanTâgiá vàng hôm nay vàng sjc mặt trời chói chang thiêu giá vàng hôm nay vàng sjcgiá vàng hôm nay vàng sjc、、

Mỗi năm nhiệt độ lại tăng cao,ệnGiảVờKhôngQuanTâgiá vàng hôm nay vàng sjc mặt trời chói chang thiêu đốt người ta suốt nửa tháng, cuối cùng cũng đón ngày bão về.

Toàn bộ đại học Lê Thành bị màn mưa bao phủ, nước mưa rào rào, cành cây nghiêng ngả, tựa như sắp bị thổi gãy. Trên những bậc thang cao của thư viện, rất nhiều học sinh đang đứng trú mưa.

Đào Túy cũng đứng trong số đó, đeo tai nghe, đầu ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp đang cầm điện thoại di động, chơi trò chơi bùm bụp.

Quần ngắn, chân dài, áo ngắn, eo thon, ngược lại nhìn rất hút mắt.

Lâm Lâm đứng bên cạnh lầm bầm phàn nàn thời tiết quái quỷ này: “Mấy hôm trước thì nóng muốn chết, suýt chút nữa đã thiêu chết chúng mình trong phòng học, mong mãi một trận mưa thì lại khiến chúng ta kẹt ở thư viện.”

“Giống như sắc mặt âm u, tâm trạng không ổn định của một tên đàn ông chó má.”

“Phì…” Đào Túy không nhịn được mà bật cười, cô liếc nhìn Lâm Lâm: “Cậu chờ Bích Đông à?”

Lâm Lâm ngẩng đầu: “Không được chắc?”

Khuôn mặt đầy si mê.

Đào Túy đảo mắt nhìn xung quanh một chút, nhìn trúng mấy tên sinh viên nam cởi trần lõa lồ chẳng có gì thú vị, cô bèn thu hồi tầm mắt, vừa nhai kẹo cao su vừa nói: “Vậy cậu cứ bình tĩnh mà chờ.”

Lâm Lâm nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cô, liếc nhìn cô, hung hãn nhéo lấy eo của Đào Túy: “Tớ thì lại muốn biết cậu thích loại con trai như thế nào. Hừ.”

Đào Túy cười tránh né, tiếp tục chơi trò chơi.

Hai người bạn cùng phòng khác là Khâu Viện và Tiêu Ai gửi wechat tới, một tiếng bùm, trang trò chơi biến mất, đúng lúc nhân vật cũng bị ăn gà, Đào Túy mở wechat ra.

Hai người họ nói muốn mang ô tới, hỏi cô có cần không.

Đào Túy trả lời: [Cần]

Sau đó tùy ý lướt xuống một chút nữa.

Phía trên xuất hiện một hình đại diện trong danh sách wechat, lặng yên không một tiếng động, cũng không biết đã có từ bao giờ.

Đào Túy có hơi sửng sốt.

Cứ như vậy mà thêm vào rồi?

Cô mở ra.

“Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện”

Trò chuyện cái gì?

Đào Túy soạn tin, gõ một dòng: [Anh, anh còn nhớ em không?]

Sau đó lại xóa đi.

Cô nhấn vào vòng bạn bè của anh nhìn qua.

Một dòng [——] ngăn cô xem tiếp.

Cô quay lại khung trò chuyện wechat, soạn tin lần nữa.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh, đã lâu không gặp.]

Một trận gió lớn thổi từ phía nam tới, kéo những giọt mưa bay tới trước bậc thang, mọi người trú mưa kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng nép vào khung cửa thư viện đang khóa.

Đào Túy kéo Lâm Lâm nấp sau cây cột, nhìn thấy phía xa xa dưới bậc thang có hai vóc người cao gầy che ô bước đến, ung dung bình tĩnh, mặc cho cây ô đi mưa có hơi khó khống chế, hai người bước lên bậc thềm, đi tới cạnh cây cột, lôi cả Đào Túy lẫn Lâm Lâm vào trong gần chiếc ô.

Lâm Lâm la lên: “Trời đất ạ, tới tận hai chiếc ô sao?”

“Tận hai chiếc.” Tiêu Ai vỗ đầu cô ấy một cái.

“Ấy ấy ấy không phải chứ, không đủ che mưa mà.” Lâm Lâm nép sát vào Tiêu Ai, đến mức gần như phải trèo lên người cô ấy.

Đào Túy bình tĩnh đến bên Khâu Viện, bước xuống bậc thềm trước.

Bốn bóng người cao gầy mảnh khảnh dần tiến vào màn mưa, giống như một bức tranh, khiến người ta không thể rời mắt.

“Ký túc xá 602?” Có người đứng trên bậc thang kịp phản ứng.

“Vãi chưởng, bốn người này có quay video ngắn, thảo nào tôi thấy quen mắt.”

Trở lại ký túc xá, Lâm Lâm mặc một chiếc váy dài, màu đen của váy dính ướt lại một chỗ, giày của Tiểu Bạch bị ướt, ngay lập tức cầm quần áo phi vào phòng vệ sinh tắm rửa bằng nước nóng.

Đào Túy cũng bị ướt nửa ống tay áo, trực tiếp thay áo khác, lau khô chân rồi khoanh chân ngồi trên giường, ăn cơm hộp do Khâu Viện mang tới.

Điện thoại di động “tinh” một tiếng.

Cô ngậm một miếng thịt sườn rồi cầm lên.

Lý Dịch: [Đã lâu không gặp.]

Rất ngắn gọn.

Nhịp tim Đào Túy giảm xuống, cô soạn tin, còn chưa kịp soạn xong tin nhắn.

Anh đã gửi tin tới.

Lý Dịch: [Nhà cửa đã thu xếp xong xuôi, nghỉ hè anh bảo thư ký tới đón em, sau khi vào ở đồ trong nhà cứ sử dụng tùy ý, có cần gì thì nói với người giúp việc.]

Tôi là Đào Túy nha: [Còn anh, anh ở đâu?]

Lý Dịch: [Ở cùng em.]

Miếng thịt sườn rơi xuống hộp cơm, Đào Túy trố mắt, mấy giây sau, cô gắp lên, cúi đầu trộm cười.

很赞哦!(11)

上一篇: Lượt đi ĐTDV mùa Đông 2020 khép lại với ngôi đầu bảng không thuộc về Team Flash

下一篇: u Vũ đi ra khỏi đại sảnh thì vừa vặn nhìn thấy Tiểu Dung đang cầm giải thưởng, nói cười nhìn quanh, trả lời phỏng vấn của các phóng viên.
Một tia ảm đạm lướt qua mắt nàng…
Thật đúng là ứng với câu Thắng làm vua, thua làm giặc!
Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi! Úc Noãn Tâm cúi đầu nói, vừa đeo kính râm lên.
Ui, không phải đây là Úc Noãn Tâm sao? Mới sớm vậy đã muốn rời khỏi rồi sao chứ?
Tiểu Dung sắc bén nhìn nàng, bước ba bước tới trước mặt nàng, các phóng viên lập tức vây chặt quanh hai người như nêm.
Úc Noãn Tâm nhìn cô ta, nở một nụ cười thản nhiên bên môi, sao nàng lại không biết tâm tư của Tiểu Dung chứ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Noãn Tâm, thực ngại quá, em khởi nghiệp muộn hơn chị, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố cho em nhiều hơn! Tiểu Dung vừa nói vừa cười một cách cố tình.
Đâu có, giải thưởng ngày hôm nay đã hoàn toàn chứng minh thực lực của em rồi, sau này chị còn phải học tập em mới đúng, trong diễn ngoài diễn – em đều làm tốt cả! Trong lời nói của Úc Noãn Tâm lộ rõ ý tứ, nàng nở một nụ cười rộng rãi thành thục trước ánh đèn huỳnh quang.
Tiểu Dung không ngờ nàng lại nói như vậy, giật mình trong chốc lát, rồi vội vàng nói: Ai nha, cho dù nói thế nào đi nữa, không có chị thì sẽ không có thành công của em ngày hôm nay, chị mới là nữ diễn viên chính mà!
Đúng vậy đúng vậy, Noãn Tâm, lần này cô chỉ được đề cử, có cảm tưởng gì chăng? Các phóng viên đều hiếu kỳ hỏi thăm, máy ảnh đều chiếu thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Noãn Tâm.
Không sao, khả năng thua kém người khác thì phải trau dồi, tăng cường khả năng diễn xuất của mình hơn nữa. Tiểu Dung đã thể hiện rất xuất sắc, đúng không các bạn? ÚC Noãn Tâm khôn khéo chuyển dời chủ đề chính của câu chuyện.
Đúng vậy… Các phóng viên không nhìn ra cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người, tất cả đều tươi cười hăm hở.
Tiểu Dung chỉ cười mà như không cười, nhìn Úc Noãn Tâm
Đúng lúc đó…
A, Ngu Ngọc đi ra kìa, mau lên…
Một phóng viên kêu lên, toàn bộ các phóng viên khác đều lập tức chạy như ong vò vẽ về phía bên kia, muốn nhìn thấy phong thái của ảnh hậu.
Cả đám đông cùng lúc chen chúc ầm ĩ đi khỏi, Úc Noãn Tâm bị đẩy sang một bên.

站长推荐